Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 616 - Chương 616: Cố Lên

Chương 616: Cố lên Chương 616: Cố lên

Đại học sư phạm Yến Thành.

Phòng ngủ 401 tòa số 3.

Tiểu Tĩnh mất ngủ.

Vẻ đỏ ửng trên mặt vẫn không thể biến mất.

Đôi chân dài đá lung tung trong chăn một lúc lâu, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy.

Đường Tụng ca ca quá hiểu!

Tay anh ấy quá ấm áp!

Kiều Kiều nằm giường dưới đã không chịu nổi, tức giận nói: “Tiểu Tĩnh, đêm hôm khuya khoắt lại phát xuân cái gì?”

“Không có!” Từ Tĩnh thò đầu ra, lại duỗi hay tay, lấy đó chứng tỏ trong sạch.

“Vậy cậu nói cho bọn mình biết, chiều nay hai người đã đến bước nào rồi?” Chị cả trong ký túc xá tò mò hỏi: “Sờ chưa?”

“Nha! Vậy Đường Tụng chẳng phải biến thành tay máu rồi sao?”

“Thật là tàn nhẫn!”

Những người khác cũng không vờ ngủ nữa, toàn bộ ngồi dậy, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tiểu Tĩnh.

Nghe vậy, Tiểu Tĩnh không biết nói sao: “Nào có khoa trương như vậy, Đường Tụng ca ca rất tốt, biết mình đến ngày, liền giúp mình làm ấm chân, ấm bụng dưới, ấm mông.”

“Thôi đi! Mình không tin là không làm ấm tim ấm miệng!”

“Đúng vậy, tâm hồn Tiểu Tĩnh bao la như vậy, có người đàn ông nào nhịn được chứ!”

“Mọi người nói xem, Đường Tụng dài bao nhiêu, lâu thế nào?”

“Tiểu Tĩnh, thử chưa?”

“Tiểu Tĩnh, hay là cho mình mượn điện thoại đi, mình giúp cậu trêu chọc Đường Tụng ca ca!”

“Thôi đi, nếu cậu ra tay, mình sợ Tiểu Tĩnh trong lòng Đường Tụng sẽ biết thành Dục Nữ! Vẫn là để mình đến đi!”

“Kiều Kiều, cậu nói chuyện quá ngay thẳng, để mình lên cho!”

Theo chủ đề này, ký túc xá bắt đầu sôi trào.

Càng trò chuyện càng tỉnh táo, càng trò chuyện càng mạnh mẽ.

Mì tôm xúc xích, đồ ăn vặt hạt dưa.

Thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng thẹn thùng của TIểu Tĩnh.

“Thu Thu, mau xem cái này đi?” Trương Linh Linh đang nằm trong chăn chơi điện thoại đột nhiên kêu lên, xông qua ôm lấy Thu Thu, đưa điện thoại qua: “Đây là bài viết hot nhất trong diễn đàn trường hôm nay.”

Thu Thu liếc qua, ánh mắt lập tức trở nên mê ly.

Trong ảnh, Đường Tụng dáng người thẳng tắp, gió nhẹ lướt qua lọn tóc và góc áo, một loại khí tức nam chính trong tiểu thuyết đập vào mặt.

Đương nhiên đây không phải mấu chốt, mấu chốt là hắn đang đeo chiếc khăn mình tặng.

Sáng mình còn lo Đường Tụng có ghét bỏ hay không.

Thật tốt nha!

Trương Linh Linh chợt vỗ tay thành tiếng trước mặt nàng: “Nghĩ cái gì vậy, cậu xem bối cảnh đi, nơi này là tòa số 3, là ký túc xá của Bạch Tĩnh, họ…”

Lúc này Thu Thu mới lấy lại tinh thần.

Bạch Tĩnh, Bạch Tĩnh, Bạch Tĩnh.

Trong lúc nhất trời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lần đầu nghe thấy cái tên này, là trong những lời bàn tán của đám bạn học.

“Nghe nói chưa? Bạch Tĩnh bên mầm non, chính là bạch phú mỹ giàu có kia, cô ấy vừa tặng hot boy Vương Vân Phong một chiếc đồng hồ hơn chục ngàn đấy.”

Khi đó Thu Thu còn chưa biết ăn mặc như bây giờ, tài khoản TikTok cũng vừa cất bước.

Nghe thấy tin này, nàng còn mất mát một thời gian.

Chủ yếu vẫn là tự ti.

Bây giờ nhớ lại, vậy mà như trong mơ.

Hiện giờ, Bạch Tĩnh lại xuất hiện bên cạnh Đường Tụng, tựa như đang nhắc nhở nàng phải làm gì đó.

Trung Vân Quốc Tế.

Vương Vân Phong thở hồng hộc, nằm ngẩn người nhìn trần nhà.

Tôn Văn đang ngâm mình và nghe nhạc trong phòng tắm.

Đi với nàng mấy tháng nay, để Vương Vân Phong hiểu rõ cái gì gọi là đau lưng.

Chủ yếu là dung mạo của nàng quá bình thường, dáng người kém cỏi, hoàn toàn không có hứng.

Haiz! Đầu năm nay, làm cái gì cũng không dễ dàng!

Tinh… âm báo wechat vang lên.

Đinh Phú Vinh: “Anh Phong, hình như Bạch Tĩnh có bạn trai, có người nhìn thấy hai người ôm ấp bên dưới ký túc xá, Bạch Tĩnh còn tặng người này rất nhiều quà.”

Đinh Phú Vinh: Ảnh.jpg.

Vương Vân Phong nhướng mày, nội tâm thấy hơi khó chịu.

Bạch Tĩnh này, gia đình đã đến nước này, còn mẹ nó có tâm tư yêu đương?

Chẳng lẽ lại là phú nhị đại nhà nào?

Hắn biết chuyện Tô Thành và Bạch Tĩnh đi xem mắt, đó là Bạch Thành Lâm tìm cây cỏ cứu mạng.

Bây giờ lại xuất hiện một người, tự nhiên nghĩ đến phương hướng này.

Xuất phát từ lòng tò mò, hắn mở tấm ảnh ra xem.

Con ngươi lập tức co rút lại, bật thốt lên: “Đường Tụng?!”

Sao tên này lại đến với Bạch Tĩnh rồi?

Hắn vẫn nhớ gương mặt này.

Từng trang bức ở trước mặt mình.

Lần trước mình ngồi trong Ferrari, thấy tên này than thở đi ra khỏi cửa hàng vé số.

Rất rõ ràng, đây là tên loser sống rất thất bại.

Mặc dù đã khá hơn trước kia nhiều, nhưng chung quy vẫn là tiểu nhân vật mà thôi.

Tìm một phú bà, lại tìm người sắp phá sản.

Lấy địa vị của hắn bây giờ, đương nhiên sẽ không để Đường Tụng vào mắt.

Hôm nào gặp được, tiện tay là có thể để tên này không ngẩng đầu được.

Nghĩ đến Bạch Tĩnh, lại là một trận nghiến răng nghiến lợi.

Thật ra hắn và Bạch Tĩnh không quá quen thuộc.

Ban đầu là bạn cùng phòng của nàng lấy danh nghĩa của nàng để xin wechat.

Dù sao nàng cũng là bạch phú mỹ, nên hắn vẫn rất để ý.

Hai người trò chuyện không ít trên wechat.

Sau khi bị Bạch Tĩnh sỉ nhục, hắn mới biết.

Hai người từng trò chuyện rất vui vẻ trên wechat, nhưng thật ra là đám bạn cùng phòng của nàng.

Bảo sao khi đó hắn còn cảm thấy, tính cách của cô em nàng rất hay thay đổi.

Ai mẹ nó có thể ngờ được, mấy cô gái đêm hôm khuya khoắt không ngủ, liền lấy hắn ra để tiêu khiển.

Thi hồi suy nghĩ, Vương Vân Phong lại mở wechat của Lý Mộc Tuyết.

Đó là một lần tình cờ, hắn nghe được wechat của nàng trong một bữa tiệc rượu.

Hắn vốn ôm thái độ thử một lần.

Không ngờ nàng lại đồng ý kết bạn.

Vương Vân Phong đầu tiên là nói xin lỗi chuyện lần trước, sau đó lại gửi mấy tấm ảnh của mình qua.

Mặc dù trò chuyện rất lạnh nhạt, nhưng cuối cùng vẫn là quen.

Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp và dáng người gợi cảm của đối phương.

Lại nghĩ đến Tôn Văn, Vương Vân Phong chỉ biết thở dài.

Nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm.

Hắn ấn vào wechat của Lý Mộc Tuyết: “Gần đây rất lạnh, ngày mai tuyết sẽ hóa băng, đi đường nhớ cẩn thận một chút.”

Gửi xong, hắn lại xóa tin nhắn.

Mặc dù Tôn Văn vẫn không kiểm tra điện thoại của hắn, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Tinh…

Lý Mộc Tuyết: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Vương Vân Phong bỗng nhiên ngồi thẳng, trên mặt vui mừng không thôi.

Đã muộn như vậy mà còn trả lời tin nhắn của mình, chẳng phải là có hi vọng rồi sao?

Hắn nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục nhắn: “Đã muộn vậy rồi còn chưa ngủ? Nhất định là làm việc mệt mỏi nhỉ? Tôi biết những tinh anh tài chính như cô rất chăm chỉ, nhưng vẫn phải nhắc nhở một câu, nhất định phải chú ý thân thể, uống nhiều nước nóng, nghỉ sớm một chút.”

Tinh…

Lý Mộc Tuyết: “Được.”

Vương Vân Phong hưng phấn đến đỏ mặt, gương mặt của mình quả nhiên sẽ không để mình thất vọng.

Lại hưng phấn quan tâm đối phương vài câu.

Lý Mộc Tuyết chỉ trả lời rất ngắn gọn, cỏ bản là không vượt qua 4 chữ, nhưng vẫn để Vương Vân Phong nhìn thấy ánh ban mai của thắng lợi.

Nữ tinh anh của tư bản Tĩnh Ngộ, tướng mạo xinh đẹp gợi cảm.

Hơn nữa địa vị và bối cảnh cực cứng, tổng giám đốc Tự Nhiên cũng phải khách khí vài câu.

Tôn Văn cũng không dám trêu chọc.

Nếu như có thể đến với nàng, vậy mình có thể đổi tên thành ‘Vương Cao Phong’ luôn.

Về phần người đối diện có phải Lý Mộc Tuyết hay không, Vương Vân Phong là không nghi ngờ.

Vòng bạn bè của đối phương chỉ để xem được 3 ngày gần nhất, nhưng ảnh và bài đều đúng.

không thể nào giống như bên Bạch Tĩnh đâu, đúng không?

Tiếng dép lê vang lên.

Tôn Văn đi tới.

Vương Vân Phong bình tĩnh xóa bỏ tin nhắn, ngẩng đầu quan tâm nói: “Văn Văn, đừng để lạnh, mau mặc quần áo vào.”

Nội tâm lại chửi bới: Dáng người như vậy mà cũng dám khoe?

Tôn Văn cười quyến rũ, tiến lên đạp ngã hắn, cường thế nói: “Lần nữa!”

“Anh… anh buồn ngủ, trạng thái không tốt, có lẽ…”

“Không sao, còn có những cách khác.”

“Được rồi.” Khóe miệng Vương Vân Phong giật giật, đầu càng ngày càng thấp.

Tôn Văn thoải mái tựa vào đầu giường, cười tủm tỉm nói: “Vân Phong, mấy ngày nữa, tổng bộ sẽ tiếp đón một vị khách quý cực kỳ quan trọng, bộ môn chúng ta cũng sẽ tham dự lễ nghênh đón, em giúp anh tranh thủ một cơ hội lộ mặt, đến khi đó anh nhớ biểu hiện tốt một chút, chờ cuối năm sẽ tăng lương cho anh.”

“Ách úy gì (khách quý gì)?” Vương Vân Phong vẫn không dừng lại.

“Một nhà đầu tư, hơn nữa là quyền quý đỉnh cấp ở Yến Thành, việc này quan hệ đến tương lai của trí nghiệp Thiên Hải, rất quan trọng.” Tôn Văn sờ đầu hắn: “Cố lên.”

Bình Luận (0)
Comment