Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 620 - Chương 620: Sự Kiện Đột Phát

Chương 620: Sự kiện đột phát Chương 620: Sự kiện đột phát

5 giờ chiều.

Sắc trời dần tối, ánh chiều tà dần dần biến mắt tại đường chân trời.

Đèn đường trong thành phố đã sáng lên.

Đường Tụng đứng trong văn phòng, mắt lộ vẻ suy tư.

Vấn đề của bách hóa Hưng Duyên, còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ ‘thăng cấp danh tiếng’, cần một đoạn thời gian rất dài.

Việc điều chỉnh cơ cấu tổ chức nhân viên, hắn đã ủy thác Đức Tụ Nhân phụ trách, thanh tẩy nội bộ bằng tốc độ nhanh nhất.

Sắc lược kinh doanh và chất lượng phục vụ, sẽ do tổng giám đốc Chu Triều Dương phụ trách.

Vị này là nhân tài do Đức Tụ Nhân đề cử, lý lịch rất phong phú.

Tốt nghiệp trường quản trị kinh doanh nổi tiếng, từng công tác ở Wal-Mart 8 năm, về sau lại làm quản lý cao cấp ở Vạn Đạt, Ginza.

Vô luận là ánh mắt hay năng lực, đều được gọi là siêu quần bạt tụy.

Mục tiêu chủ yếu của Đường Tụng tiếp đó, chính là xác định phương án cải cách cửa hàng.

Muốn phán đoán tốt hơn, vậy nhất định phải khảo sát thực địa.

Cách nơi này không đến 3km, có một cửa hàng bách hóa Hưng Duyên, nằm ở đường Phong Bắc.

Nghĩ đến ban thường tiến độ +3%, Đường Tụng tràn đầy nhiệt tình.

Đi ra khỏi văn phòng, đến khu tiếp khách, đám người đang trò chuyện vội vàng đứng lên.

Đường Tụng cười nói: “Còn 1 tiếng nữa là tan tầm, các vị vất vả một lần, chúng ta đến qua bách hóa Hưng Duyên bên cạnh để khảo sát đi, hoan nghênh mọi người phát biểu ý kiến của mình.”

“Vâng chủ tịch!” Đám người vội vàng đáp ứng, tự hỏi lát nữa nên biểu hiện thế nào.

Giám đốc chi nhánh đường Phong Bắc là Dương Tự Cường, sắc mặt chợt tái nhợt, cả người lập tức căng cứng.

Cuộc họp chiều nay, điện thoại của hắn vẫn để chế độ yên lặng.

Vừa rồi nhân lúc chủ tịch tham quan văn phong, hắn mới đọc tin nhắn, một đám công nhân đang làm loạn ở khu làm việc.

Nếu như để vị chủ tịch này nhìn thấy, vậy thì xong đời.

Nghĩ tới đây, hắn cố tình lùi vài bước, lấy điện thoại ra, định gọi điện.

Đúng lúc này, Đường Tụng đột nhiên mở miệng: “Vị nào là giám đốc chi nhánh đường Phong Bắc?”

Mặc dù đang hỏi, nhưng ánh mắt hắn đã nhìn thẳng vào Dương Tự Cường.

Trước khi đến, hắn cũng xem qua thông tin của các nhân viên chủ chốt, đương nhiên sẽ nhận ra.

Hắn cố tình hỏi, là phát hiện Dương Tự Cường không đúng.

Khi mình nói muốn đi thị sát chi nhánh của Dương Tự Cường.

Thì Dương Tự Cường bắt đầu cứng đờ, hô hấp dồn dập, ánh mắt lơ lửng không cố định.

Đây là điển hình của có tật giật mình.

Mình vừa mới nhập chủ bách hóa Hưng Duyên, hơn nữa sẽ tiến hành cải cách ngay.

Có một cơ hội lập uy, hắn tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.

“Chủ tịch, tôi là giám đốc chi nhánh đường Phong Bắc, Dương Tự Cường.” Dương Tự Cường kiên trì tiến lên, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc thành khẩn.

Nhưng Đường Tụng vẫn nghe ra vẻ run rẩy trong giọng của Dương Tự Cường.

Hắn cười nói: “Giám đốc Dương, anh đi theo tôi đi, dẫn tôi đi tham quan một chút.”

Dương Tự Cường run lên, nói lắp: “Vâng… vâng chủ tịch.”

Những người khác cũng phát hiện không đúng, liếc mắt nhìn nhau, lại không dám nói gì.

Rất nhanh, một nhóm hơn 20 người đi theo Đường Tụng xuống dưới.

Đứng bên cạnh chiếc Maybach, Dương Tự Cường thận trọng nói: “Chủ tịch, hay là để tôi ngồi xe sau, ngồi cùng ngài thì không tiện lắm.”

Đường Tụng nhìn qua, bình tĩnh nói: “Không cần, chỉ mất 5, 3 phút thôi. Nếu giám đốc Dương cảm thấy không tiện, vậy ngồi ở phụ xe đi, vừa hay có thể giới thiệu cho tôi biết về tình hình chi nhánh.”

“Vâng… vâng.” Tháng 12 gió rất lạnh, Dương Tự Cường lại sợ đến ướt cả lưng.

Hắn lăn lộn trong bách hóa Hưng Duyên 15 năm, từ một nhân viên tiếp thị đi lên vị trí giám đốc chi nhánh, xem như là đi đến đỉnh cao của đời người.

Hai năm trước, con trai kết hôn, mua một căn nhà rộng rãi, một chiếc BMW, vẫn còn trả góp 1.8 triệu.

Mình ở vị trí giám đốc này 4 năm, muốn nói không giở trò gì là không có khả năng.

Ví dụ như vấn đề bồi thường và hợp đồng lao động lần này, đó là hắn xử lý giúp ông chủ cũ Vương Đức Phúc, đây cũng là một nguyên nhân giúp hắn ngồi vững cái ghế giám đốc này.

Bây giờ xem ra, cũng là một tai vạ rất lớn.

Với biểu hiện vừa rồi của vị chủ tịch này, chỉ sợ là sẽ bị xử lý như điển hình.

“Giết gà dọa khỉ!”

Trong đầu hắn toát ra câu nói này, cảm giác rất chuẩn xác.

Chiếc Maybach chậm rãi tiến lên.

8 chiếc xe thương vụ theo sát phía sau.

Đèn hoa mới lên.

Biển hiệu bách hóa Hưng Duyên đã sáng đèn.

Đèn LED hoạt động như nước chảy.

Nhìn từ xa trong màn đêm, vẫn có vẻ rất… quê mùa.

Một chiếc Benz CLS lái đến, tốc độ rất nhanh.

Dừng lại trong bãi đỗ xe ngoài cửa hàng.

“Rầm!” Cửa xe bị đóng mặt.

Trương Linh Linh cảm giác đau lòng, sờ xe yêu của mình: “Xin lỗi, xin lỗi bảo bối, lần sau không dám nữa.”

Nói xong liền lo lắng chạy vào trong cửa hàng.

Trong lúc lo lắng chờ đợi, thang máy cuối cùng cũng đến.

Trương Linh Linh vội vàng chui vào, lấy điện thoại gọi cho mẹ.

Một lúc sau vẫn không có ai nghe máy.

Nàng không khỏi càng lo lắng hơn.

Đến thời gian này, cũng không ít người đến mua đồ.

Thang máy dừng lại ở mỗi tầng.

Vất vả lắm mới đi đến tầng cao nhất.

Trương Linh Linh lao thẳng ra ngoài.

Nàng vẫn đi học ở Yến Thành, trước kia cũng thường xuyên qua đây thăm cha mẹ, nên cũng khá quen thuộc nơi này.

Chạy vào hành lang, trực tiếp xâm nhập khu làm việc.

Xa xa, đã nghe thấy tiếng cãi vã truyền ra từ hướng văn phòng giám đốc.

Còn có tiếng kêu la của bảo vệ.

Sắc mặt Trương Linh Linh hoảng loạn, vòng qua 2 ngã rẽ, liền thấy một đám người tụ tập ngoài phòng làm việc.

Ánh mắt đảo qua đám người, rất nhanh đã thấy cha mẹ mình.

Họ và 5 người đồng nghiệp khác bị bảo vệ chặn lại ở một lối đi nhỏ.

Một tên béo mặt mũi bóng loáng đang nói đến nước miếng văng tung tóe.

“Chúng ta làm việc theo hợp đồng, mọi người đã làm thủ tục rời chức, ký hợp đồng mới được 1 năm, bồi thường nửa tháng là hợp lý hợp pháp.”

Một người đàn ông khoảng 50, mặt tràn đầy nếp nhăn cả giận nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi làm hậu cần ở đây 13 năm! Kết quả chỉ cho tôi chút tiền như vậy? Thật sự là lòng dạ hiểm độc!”

Một bác gái hơn 40 cũng kêu lên: “Gọi Dương Tự Cường ra đây! Mau gọi Dương Tự Cường ra đây!”

“Đúng! Gọi giám đốc Dương ra đây! Lúc trước đã hứa hẹn, sẽ bồi thường đủ cho chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ không ký hợp đồng mời!”

Chủ nhiệm Trương lắc đầu nói: “Giám đốc Dương nào có thời gian xử lý mấy chuyện nhỏ này? Công ty đã đổi chủ, các người có làm loạn cũng vô dụng. Như vậy đi, hôm nay mọi người cứ về trước đi, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, tranh thủ bồi thường thêm cho các vị.”

Việc này đúng là không dễ làm, chủ cũ đã để lại cục diện rối rắm.

Mặc dù họ là đồng lõa, là người chấp hành, nhưng chắc chắn sẽ không móc tiền túi để giải quyết chuyện này.

Nghe vậy, đám người phản ứng rất kịch liệt.

“Đầu tuần cũng nói như vậy! Chúng tôi đợi vài ngày vẫn không thấy kết quả, giờ lại chơi chiêu này?”

“Đúng vậy! Chúng tôi muốn bồi thường luôn bây giờ!”

Trong âm thanh náo động.

Trương Linh Linh chui vào đám người.

“Cha, mẹ!”

Vương Hồng Mẫn vội vàng nói: “Linh Linh, sao con lại chạy đến đây, đã bảo con đừng đến mà.”

Trương Quan Kiệt đang tranh luận với lãnh đạo, nhất thời không lo được cho con gái.

Trương Linh Linh kéo tay mẹ, khuyên nhủ: “Mẹ, mọi người làm loạn ở đây cũng vô dụng. Chúng ta tìm công đoàn là được.”

Giọng của nàng không nhỏ, người chung quanh cũng nghe thấy.

Người đàn ông mặt đầy nếp nhăn kia nói: “Công ty đổi chủ, có kiện cáo thì người ta cũng không nhận nợ. Chúng ta đều là trụ cột trong gia đình, nào có thời gian từ từ với họ.”

“Loại chuyện này, không xử lý ngay, chỉ sợ sau này càng khó.”

“Không sai!”

Những người khác cũng phụ họa theo.

Họ đều là công nhân lâu năm, tự nhiên biết con gái của Trương Quan Kiệt và Vương Hồng Mẫn.

Cảm giác nàng chỉ là một sinh viên, không có kinh nghiệm xã hội.

“Vậy…” Trương Linh Linh há to miệng, nhưng lại không biết phản bác thế nào.

Bình Luận (0)
Comment