“Thật ra siêu thị Hưng Duyên rất tốt, hàng hóa đầy đủ, giá cả rẻ, hướng dẫn mua sắm cũng rất nhiệt tình. Nhà chung tôi ở gần đây, bình thường đều đến đây mua đồ. Sau 8 giờ tối, thực phẩm chín còn được giảm giá, ví dụ như đùi gà nướng Orleans, 10 đồng có thể mua 3 cái nha!”
“Lúc cấp 3, cứ thứ sáu là cha mẹ sẽ mang một túi đồ ăn được giảm giá về…”
“Trên cơ bản, mỗi người đến bách hóa Hưng Duyên đều là đến vì siêu thị, rất nhiều người sẽ thuận đường dạo chơi.”
“Nói đến cửa hàng, Đông Bách và Huệ Giai ở bên cạnh đều xuất sắc hơn…”
…
Trương Linh Linh đẩy xe mua hàng, vừa đi vừa giới thiệu cho Đường Tụng.
Nàng đã cởi áo lông, để lộ chiếc áo phông cao cổ màu xám.
Bên dưới là một chiếc quần thường.
Toàn thân, bắt mắt nhất hẳn là chiếc Rolex xinh đẹp trên cổ tay.
Ngũ quan mộc mạc, tăng thêm hơi thở thanh xuân mỹ lệ của nữ sinh, tuyệt đối đẹp mắt.
Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, Trương Linh Linh thản nhiên cúi người, chống hai tay lên xe, che khuất cup A nhỏ của mình.
Sơ suất, không dùng độn ngực, cũng không trang điểm.
Tuy nhiên, nàng cũng không ngờ mình chạy đi tìm cha mẹ mà cũng gặp được Đường Tụng.
Cũng may là hiệu quả tập luyện rất tốt, dáng người vẫn rất ok.
Chỉ có thể nói, duyên phận không cạn nha!
Nghĩ tới đây, nội tâm nàng cũng có chút đắc ý.
Nàng và Đường Tụng rất hợp ý.
Bắt đầu từ khi gọi ship, phòng cà phê Thời Gian, liên hoan gia đình, còn có bách hóa Hưng Duyên ngày hôm nay.
Đường Tụng thu hồi ánh mắt, bắt đầu quan sát toàn bộ siêu thị.
Diện tích rộng lớn, cơ bản chiếm nguyên một tầng.
Chỉnh thể chia làm: Khu thực phẩm tươi sống, khu thực phẩm, khu vật dụng hàng ngày, khu điện gia dụng…
Người qua người lại, có vẻ rất náo nhiệt.
Với tư cách là hạng mục có lưu lượng khách nhiều nhất của bách hóa Hưng Duyên, nơi này rất hoàn thiện.
Kết cấu vô cùng rõ ràng, công năng được phân chia rõ ràng.
Đây là nội tình được lắng đọng qua hơn 20 năm.
Đương nhiên, Đường Tụng cũng nhìn ra vài vấn đề.
Ví dụ như vệ sinh, khu thực phẩm tươi sống là khu vực dễ gây mất vệ sinh nhất siêu thị.
Sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm và an toàn thực phẩm của khách hàng.
Mà siêu thị Hưng Duyên lại cực kém ở khoản này.
Còn cả trưng bày rất bất hợp lý, tỷ lệ lợi dụng không gian cực kém.
Không chỉ ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của khách hàng, mà còn gia tăng chi phí vận doanh.
Hai người vừa đi vào, vừa ném đồ vào xe mua sắm.
Đi dạo với Đường Tụng trong siêu thị quen thuộc từ nhỏ, khiến Trương Linh Linh rất hưng phấn.
Mang theo Đường Tụng rẽ phải rẽ phải, qua lại tự nhiên.
“Bánh táo nơi này rất thơm ngon, toàn dùng mứt táo và mật ong có chất lượng tốt, quả thực là rất tuyệt vời, còn từng hot trên TikTok. Cảm giác mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, ngoài xốp giòn trong mềm, ngọt mà không ngán.”
Trương Linh Linh cầm bánh táo lắc lắc, giống như một đứa bé đang khoe khoang.
“Để tôi nếm thử.” Đường Tụng nghe vậy cũng thèm.
Trương Linh Linh cẩn thận véo cho hắn một miếng nhỏ.
Đưa tay qua, cười tủm tỉm nói: “Cảm nhận một chút đi, tuyệt đối không lừa anh.”
Vừa dứt lời, Đường Tụng đã ngậm cả tay và bánh táo vào miệng.
Mặt Trương Linh Linh lập tức đỏ lên.
Nhìn ngón tay ẩm ướt, lại vụng trộm liếm sạch vụn bánh táo trên ngón tay.
Đường Tụng nhấm nuốt một chút, mắt liền sáng lên.
Quả thực là rất ngon.
“Ăn ngon thật, thêm miếng nữa đi.”
Trương Linh Linh chớp chớp mắt, lại bình tĩnh véo một miếng, lần này trực tiếp đưa đến bên miệng Đường Tụng.
Bờ môi mỏng đỏ hồng, răng trắng nõn chỉnh tề, cằm trôi chảy, mũi cao thẳng.
Thật sự là nhìn thế nào cũng đẹp!
Trái tim chợt rơi mất nửa nhịp, Trương Linh Linh bật thốt: “Hay là chúng ta mua chút đồ ăn vặt, rồi lên tầng 6 xem phim đi?”
Nói xong mới lấy lại tinh thần.
Vội vàng cười hì hì giải thích: “Tôi nói đùa thôi, biết anh bận rộn, hẹn ăn cơm đã là sai lầm rồi.”
Đường Tụng nhai bánh táo, nói: “Thật ra làm chủ rất nhẹ nhàng, Lúc nãy thấy áp phích của Shanks tóc đỏ trên tầng 6, có muốn lên xem không?”
“Hay lắm! One Piece cũng là tuổi thơ của tôi.” Mắt Trương Linh Linh sáng lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều rất hướng ngoại, đọc manga cũng thích loại manga nhiệt huyết này.
Gintama, Slam Dunk, One Piece… đều xem hết.
Đường Tụng cười nói: “Tôi chỉ nhớ rõ Momonosuke nhất định phải chết.”
Hai người cười cười nói nói, đi dạo siêu thị vài vòng, mua cũng không nhiều đồ.
Đều là đồ ngon mà Trương Linh Linh đề cử, có dăm bông trứng muối, đùi gà nướng Orleans, bánh bao, còn có một ít khoai tây chiên, cốm…
Lúc tính tiền, Trương Linh Linh cướp thanh toán, thực hiện lời mời khách của mình.
Khiến nàng rất vui vẻ.
Hai người cầm túi đồ ăn vặt, lại mua đồ uống, rồi đi thang máy lên tầng 6.
Thời gian này, ngoài rạp chiếu phim đã có không ít người.
Cơ bản đều là các cặp đôi vừa tan tầm.
Theo hai người đi tới, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Đại bộ phận đều là phụ nữ.
Trương Linh Linh cũng hiểu chuyện này.
Trên thực tế, đi shopping với Đường Tụng cũng là một việc có áp lực rất lớn.
“Còn khoảng 10 phút nữa, chúng ta qua bên kia nghỉ một lúc.” Đường Tụng biểu hiện rất tự nhiên, kéo tay Trương Linh Linh đi về một góc.
Trương Linh Linh hơi đỏ mặt, cẩn thận cảm nhận xúc cảm trong tay.
Hai người ngồi xuống khu nghỉ ngơi.
“Tôi đi vệ sinh.” Trương Linh Linh nói một câu, liền bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Tiến vào trong nhà vệ sinh đơn, khóa trái cửa.
Trương Linh Linh vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
Lúc còn đi học, nàng cũng thường xuyên đi xem phim với đám bạn học.
Nhiều khi đi cả một đám, có nam có nữ.
Nàng luôn là người cười to nhất, nói nhiều nhất.
Nhưng lần này, lại để nàng cảm nhận được ‘hẹn hò’, ‘nhịp tim’, ‘chờ mong’, ‘thẹn thùng’.
Tiếng nước chảy vang lên.
Trương Linh Linh tự cổ vũ bản thân, mặt mang theo vẻ hăng hái hướng tới.
“Quyết định! Chờ xem đến lúc cao trào, giả bộ quá kích động, nhân cơ hội nắm tay!”
Lúc đi đến bồn rửa tay, lại vừa rửa vừa cười ngây ngô.
“Tiếc là không xem phim kinh dị! Bằng không có thể giả bộ sợ hãi, trực tiếp chui vào ngực Đường Tụng! Hắc hắc!”
Xoay người, đang định lấy giấy lau tay.
“A ui” một tiengs, trực tiếp đụng phải một cô gái.
Cũng may là mùa đông, mặc rất dày, nên không có vấn đề gì.
Cô gái kia rút giấy lau nước đọng trên người, cau mày nói: “Phải nhìn người chứ!”
Trương Linh Linh xin lỗi: “Xin lỗi, không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói của nàng, cô gái kia chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Linh Linh? Là cậu à!”
“Cô là…” Trương Linh Linh vô cùng nghi hoặc.
Môi đỏ mọng, kẻ mắt màu tím, mùi nước hoa nồng đậm.
Bởi vì trang điểm khá đậm, nên nàng nhất thời không nhận ra, nhưng đúng là hơi quen mắt.
Cô gái cười nói: “Lớp 12, ký túc xá 520, mì tôm, que cay Vệ Long, không nhớ?”
Mấy từ mấu chốt này vừa xuất hiện, Trương Linh Linh lập tức nhớ ra.
Mừng rỡ nói: “An Hiểu Huyên! Cậu thay đổi nhiều thật! Mình không nhận ra luôn!”