Bởi vì tính cách sáng sủa hào phóng, nên Trương Linh Linh có nhân duyên rất tốt trong toàn khối.
An Hiểu Huyên chính là học sinh lớp bên cạnh, quan hệ cũng không tệ lắm.
Tuy nhiên, trong ấn tượng của nàng thì An Hiểu Huyên là một nữ sinh rất thanh tú điềm đạm, chưa bao giờ trang điểm, có một mái tóc đen dài làm người ta hâm mộ.
Trong nhà mở tiệm tạp hóa, dưới giường trong ký túc xá có một đống mì tôm que cay.
Có đôi khi tối đói bụng, Trương Linh Linh liền đi qua ăn ăn nhờ ở đậu, hôm sau sẽ mua đồ ăn vặt giá tương đương để báo đáp lại.
Lại nhìn An Hiểu Huyên bây giờ.
Trang điểm khá đậm, mái tóc vàng gợn sóng.
Khoác áo da trắng, áo len đuôi cá màu vàng nhạt, giày cao gót 7, 8cm.
An Hiểu Huyên che miệng cười khẽ: “Cậu thì vẫn như lúc trước, không thay đổi gì. Nhìn thấy cậu lại nhớ đến cảnh chúng ta cùng ăn que cay, mì tôm, thật sự là hoài niệm!”
Trương Linh Linh mặc áo lông dài, quần thể thao, mặt mộc, thậm chí còn có thể nhìn thấy một vài nốt tàn nhang.
Nhìn qua đúng là không thay đổi gì cả.
Lớn như vậy mà vẫn không thèm để ý đến hình tượng.
Trương Linh Linh ‘chậc chậc’ hai tiếng, cảm khái: “Hiểu Huyên, mấy năm không gặp, có vẻ lăn lộn không tệ nha. Cái áo da này cũng không rẻ nha.”
“Ha ha.” An Hiểu Huyên khó nén nổi vẻ tự tin và kiêu ngạo, miệng lại rất khiêm tốn: “Mình không học giỏi như cậu, chỉ thi đỗ một trường cao đẳng, học ngành lại chẳng ra sao, khó tìm việc, liền đổi nghề làm livestream bán hàng, bây giờ cũng coi như là kiếm miếng cơm ăn.”
“Ah! Vậy chúng ta vẫn là người cùng nghề nha.” Trương Linh Linh vui mừng bắt lấy tay An Hiểu Huyên.
“Cậu… cũng đang làm streamer?” An Hiểu Huyên quan sát một phen.
Không quan tâm hình tượng, không giống nha.
“Không, là một người bạn của mình làm, mình làm trợ lý nhỏ thôi.” Trương Linh Linh hoạt bát nháy mắt: “Cậu đổi wechat rồi đúng không, lâu rồi không thấy động tĩnh gì, chúng ta add lại đi.”
An Hiểu Huyên nghe thấy là trợ lý thì lập tức hiểu ra.
Cười tủm tỉm nói: “Để mình quét cậu.”
“Mau mau.”
Hai người add wechat xong.
An Hiểu Huyên đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Linh Linh, cậu xem phim gì vậy?”
“One Piece lúc 7:35.”
“A, vậy thì giống nhau rồi! Cậu ngồi chỗ nào?”
“Ah… quên rồi, cuống vé ở chỗ bạn mình.” Trương Linh Linh chỉ lo nhìn Đường Tụng, nào để ý ngồi chỗ nào.
“Bạn? Nam hay nữ?”
“Đương nhiên là nam rồi.” Trương Linh Linh nhướng mày, ra hiệu hiểu rồi chứ.
An Hiểu Huyên che miệng cười khẽ.
Đúng lúc này, một giọng nam vang lên bên cạnh: “Hiểu Huyên, gặp người quen à?”
Trương Linh Linh nhìn qua, là một người đàn ông ăn mặc khá thành thục.
Áo khoác lông dê, quần tây giày da, mắt kiếng không gọng.
Tướng mạo bình thường, tuổi tác khoảng 30.
Nhìn qua có vẻ hơi lạnh lùng.
An Hiểu Huyên vội vàng buông tay Trương Linh Linh, tiến lên ôm cánh tay người đàn ông kia.
Mặt mũi tràn đầy thân mật hạnh phúc: “Linh Linh, giới thiệu cho cậu, đây là bạn trai mình, Lâm Nhất Phi! Anh Phi, đây là bạn học cấp 3 của em, Trương Linh Linh! Hôm nay tình cờ gặp ở đây.”
Hai người khách sao vài câu.
Lâm Nhất Phi nhìn đồng hồ đeo tay, bình tĩnh nói: “Hiểu Huyên, sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Ba người đi về phía khu nghỉ ngơi.
An Hiểu Huyên nhìn người bạn học quen thuộc.
Nhoáng một cái đã hơn 3 năm, Trương Linh Linh vẫn như ngày xưa.
Sáng sủa hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, trên người mang theo hơi thở học sinh.
Luôn tràn ngập sức cuốn hút và nhiệt tình, để mỗi người ở gần nàng đều cảm thấy ấm áp.
Chuyện cũ hiện lên trong đầu, nội tâm sinh ra rất nhiều cảm khái.
Có lẽ tình chị em từng ăn mì tôm, que cay, đọc manga tiểu thuyết xông lên đầu.
An Hiểu Huyên thở sâu, đột nhiên nói: “Linh Linh, nội tình của cậu rất tốt, ăn diện một chút cũng không kém, hơn nữa lại biết ăn nói. Có cân nhắc đi làm streamer bán hàng với mình không, chủ yếu là bán trang phục. Nhiều thì không dám nói, một tháng 6, 7000 thì vẫn có, hơn nữa còn có trích phần trăm.”
Trương Linh Linh ngẩn người, cười hì hì nói: “Bây giờ mình đang làm trợ lý cho một người bạn đại học, chỉ sợ không được rồi.”
An Hiểu Huyên nhịn không được mà lắc đầu.
Trương Linh Linh căn bản không biết đã từ chối cơ hội tốt biết bao.
Hiện giờ, nàng mỗi ngày đều kiếm được 20, 30 ngàn, hơn nữa càng ngày sẽ càng nhiều.
Rất nhiều người bạn cũ đều muốn đi theo nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Quên nói cho cậu biết, bạn trai mình là quản lý tổ chọn hàng của giải trí Tinh Thành. Mình nhờ vào anh ấy, đã ký hợp đồng với giải trí Tinh Thành. Có lưu lượng hỗ trợ, tiền chia cao, đội ngũ lựa chọn sản phẩm chuyên nghiệp, đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, khác biệt hoàn toàn với các streamer nhỏ kia.”
“Cảm ơn Hiểu Huyên, phát tài vẫn còn nhớ đến bạn cũ. Nhưng mình cũng có kế hoạch rồi, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi.” Trương Linh Linh vỗ vỗ bả vai An Hiểu Huyên, giọng điệu thành khẩn.
An Hiểu Huyên quả nhiên không tệ, thời trung học cũng rất tốt.
“Được rồi.”
An Hiểu Huyên không khuyên nữa, mỗi người đều phải phụ trách với lựa chọn của mình.
Có lẽ chờ đến một ngày nào đó, Trương Linh Linh mới có thể ý thức được mình đã mất đi cái gì.
Nàng cũng là may mắn, dẫm lên đầu gió, lại trèo lên cành cao.
Lúc này mới một bước lên trời, chém giết ra được từ tầng dưới chót.
An Hiểu Huyên thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Đúng rồi, bạn trai cậu đâu?”
Trương Linh Linh có lòng muốn giải thích, nhưng đối mặt với bạn học cũ, lòng hư vinh vô nghĩa lại quấy nhiễu, để nàng lựa chọn ngầm thừa nhận.
Nàng thè lưỡi: “Để mình gọi.”
Nói xong liền bước nhanh đến một góc.
An Hiểu Huyên cũng nhìn qua, con ngươi chợt run rẩy, có chút không dời nổi mắt.
“Không phải chứ?!”
Thanh niên kia mặc một bộ trang phục chính thức cực kỳ hợp người, hơi cúi đầu nhìn điện thoại trên tay.
Không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy cái mũi cao vút và gò má ưu việt.
Vai rộng eo nhỏ, trong ưu nhã còn mang theo một tia lạnh nhạt.
An Hiểu Huyên từng gặp rất nhiều soái ca, nhất là cái nghề streamer của nàng, thậm chí còn tiếp xúc với rất nhiều mẫu nam.
Nhưng khí chất của vị này lại rất đặc biệt, cực kỳ có mị lực, không giống bình thường.
Tuyệt đối là nam thần âu phục hệ cấm dục.
Ngay sau đó, nàng trợn tròn mắt, bờ môi run rẩy.
Trương Linh Linh cười hì hì, cúi người nói với Đường Tụng: “Chờ lâu rồi, vừa mới gặp một người bạn cũ trong nhà vệ sinh, trò chuyện vài câu.”
“Không sau, vẫn nhớ về gọi tôi là được.” Đường Tụng thu hồi điện thoại, cầm túi đồ ăn vặt đứng lên.
Trương Linh Linh dẫn hắn đi về phía An Hiểu Huyên.
An Hiểu Huyên mím chặt môi, ngây ngốc nhìn hai người đi tới, nói đúng hơn thì là nhìn vào Đường Tụng.
So với hắn, Trương Linh Linh mặc áo lông giá rẻ quả thực là không đáng chú ý.
Giống như hai người ở hai thế giới song song.
Nhưng hết lần này đến lần khác, lại ở cùng một chỗ.
“Đây là An Hiểu Huyên, bạn cấp 3 của tôi, đây là bạn trai của cô ấy, Lâm Nhất Phi.” Trương Linh Linh mặt mày hớn hở, đánh bạo kéo tay Đường Tụng: “Đây là Đường Tụng.”
Nội tâm lại đang hò hét.
“Yeah! Mình chủ động kéo tay Đường Tụng rồi! Ha ha ha ha ha…”
“Xin chào!” Đường Tụng lễ phép gật đầu chào.
“Xin chào.” An Hiểu Huyên nội tâm khá phức tạp.
Lâm Nhất Phi cũng lên tiếng chào hỏi, nhìn qua cũng rất bình thường.
Lâm Nhất Phi làm việc nhiều năm, đã qua cái tuổi nhìn mặt mà bắt hình dong.
Người thanh niên này dù khí chất không tệ, ăn mặc rất tốt, nhưng túi đồ ăn vặt trong tay, cộng thêm biểu cảm cười ha hả kia, để hắn không quá để bụng.
Bốn người kết bạn đi vào rạp chiếu phim.
Chỗ ngồi không gần nhau.
An Hiểu Huyên đặt sớm, hai người ngồi ở khu vực tốt nhất.
Còn hai người Trương Linh Linh thì ngồi ở hàng cuối cùng.
Theo cách nói của Đường Tụng, là tiện cho bọn họ ăn vặt và không ảnh hưởng đến người khác.
Trương Linh Linh cũng không không thèm để ý, thậm chí còn có chút mừng thầm.
Xem phim với nam thần, khẳng định là càng vắng vẻ càng tốt.
Theo đám người ngồi xuống.
Ánh đèn tối xuống, màn hình bắt đầu phát quảng cáo.
Trương Linh Linh cầm đùi gà Orleans lên, bắt đầu ăn uống.
Đường Tụng lấy ra một miếng dăm bông trứng muối.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện về One Piece.
Ánh sáng lúc sáng lúc tối đánh vào trên người Đường Tụng.
Trong không gian sáng tối chập chờn này, hắn lại như đang phóng thích hào quang rực rỡ.
Trên đầu chữ sắc có một cây đao, nhưng Trương Linh Linh cảm giác mình sắc đảm ngập trời.
Nàng nhìn chút trứng muối dính trên khóe miệng Đường Tụng.
Đột nhiên đứng lên, hôn lên vành môi dưới của hắn, thuận tiện liếm chút trứng muối kia.
Cảm giác tim đập nhanh khiến nàng tê liệt.
“Mình vừa làm gì? Mình vừa làm gì vậy?”