Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 627 - Chương 627: Cũng Phải Nể Mặt Trương Linh Linh

Chương 627: Cũng phải nể mặt Trương Linh Linh Chương 627: Cũng phải nể mặt Trương Linh Linh

Hai người An Hiểu Huyên ngồi ở giữa hàng thứ 7, là vị trí tốt nhất trong rạp chiếu.

Nhưng nàng căn bản là không có tâm tư xem phim.

Trong đầu toàn là Trương Linh Linh và người bạn trai kia.

Người bạn học cũ từng không đáng chú ý, vậy mà tìm được một người bạn trai như vậy, làm nàng có chút ghen tị.

Nàng vẫn luôn dùng khóe mắt để liếc nhìn hàng cuối cùng.

Vừa hay nhìn thấy cảnh Trương Linh Linh đứng lên hôn bạn trai.

“Linh Linh thật sự là có diễm phúc!”

Khuôn mặt và khí chất kia, quá đỉnh!

Nàng quay đầu nhìn bạn trai mình một chút.

Cho dù không phải người chỉ nhìn mắt, cũng không thể không thừa nhận, kém rất nhiều.

Lâm Nhất Phi nhai cốm, đột nhiên mở miệng nói: “Hiểu Huyên, gần đây mấy streamer lớn đang gây sự với công ty. Nhưng đây lại là một cơ hội tốt với streamer nhỏ như em, nếu may mắn có thể sẽ nhận được nhiều trợ giúp hơn. Gần đây nhớ chú ý một chút, cố gắng bắt lấy cơ hội này.”

“Ừm, em biết.” An Hiểu Huyên liên tục gần đầu, mắt hiện dị sắc.

Tâm lý hâm mộ Trương Linh Linh cũng giảm đi nhiều.

Mỗi người đều có hạnh phúc riêng.

Bạn trai nàng cũng không kém, ung dung tự tin, trầm ổn lại có sự nghiệp, cũng tràn đầy sức hút mê người.

Cảm giác được khóe miệng hơi ấm ấm ướt át, Đường Tụng lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Trương Linh Linh lại như làm chuyện sai, chỉ ngây ngốc tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng.

Không biết đang nghĩ cái gì.

Một lúc sau, nàng mới liếc trộm Đường Tụng.

Hai tay thả trên đùi, cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý.

Dùng giọng nói đùa: “Bên miệng anh có trứng muối, tôi dọn rồi, không cần cảm ơn.”

Đường Tụng nghiêng đầu mỉm cười với nàng: “Bên này cũng có, có muốn dọn nữa không?”

Trương Linh Linh bị dọa, chỉ vào màn hình nói: “A, bắt đầu vào phim rồi! Xem đi xem đi! Tác phẩm kỷ niệm 25 năm của One Piece, thì ra đã nhiều năm như vậy sao? Trời ạ! Ha ha ha!”

Giọng nói của nàng hơi run rẩy, còn liều mạng nhét đùi gà vào trong miệng.

Đường Tụng buồn cười, gõ gõ đầu nàng, lại nghiêng người qua, bàn tay tự nhiên vòng qua eo nàng.

Có lẽ do thường xuyên tập luyện, eo dù không phải rất nhỏ nhưng rất co dãn.

Trên người không có mùi nước hoa, chỉ có mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt và mùi dầu gội đầu.

Tia sáng trong phòng chiếu càng ngày càng tối.

Trong âm hưởng truyền ra từng câu tiếng Nhật.

Trương Linh Linh thì cứng đờ, không dám cử động dù chỉ một cái, đùi gà trong miệng cũng không còn hương vị gì.

Nội tâm lại như núi lửa phun trào, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“A a a! Đường Tụng vậy mà ôm eo mình?! Cái này… phải làm thế nào mới tốt?”

Rất lâu rất lâu, chờ đến khi nội tâm bình tĩnh lại.

Nàng mới bắt đầu nghiêm túc cảm nhận bàn tay của Đường Tụng.

Về phần phim ảnh, nàng hoàn toàn không xem được.

Chỉ nhớ rõ tay Đường Tụng rất ấm.

Đường Tụng thì xem say sưa ngon lành, thỉnh thoảng lại ăn đồ ăn vặt, đôi khi lại thảo luận kịch bản với Trương Linh Linh.

Có lẽ bị hắn lây nhiễm, Trương Linh Linh dần dần cũng yên tĩnh lại.

“Với tư cách một người bạn thân thiết, đi xem phim ôm ôm cũng không có gì đâu nhỉ?”

Trong bóng tối, nàng bắt đầu di chuyển từng chút một.

Mỗi một lần đều nhỏ bé đến không thể nhận ra.

Trải qua 10 phút đồng hồ, đầu của nàng đã xuất hiện trên bả vai của Đường Tụng.

Khóe miệng Trương Linh Linh cong lên, cảm giác cả người được hạnh phúc bao phủ.

Nàng ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc trộm mặt hắn.

Không biết qua bao lâu, nàng há to miệng, mí mắt lập tức cụp xuống.

Rất nhiều tình cảm, đều được giấu trong muốn nói lại thôi.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã có hảo cảm với Đường Tụng.

Khi đó không biết tình hình cụ thể của Đường Tụng, chỉ cảm thấy Đường Tụng rất đẹp trai, nói chuyện dễ nghe, nhiều ý tưởng mới mẻ, mấu chốt là còn có cơ bụng, coi như làm bạn cũng không tệ.

Về sau cũng không biết vì sao mà bắt đầu thích.

Nàng biết mình kém hơn Thu Thu, kém hơn Bạch Tĩnh, kém hơn Lỵ Lỵ, càng không sánh được bạn gái bây giờ của Đường Tụng.

Nhưng nàng vẫn muốn thử xem, đại khái là không cam tâm đi.

Mỗi người đều là một cá thể phức tạp.

Đối với Trương Linh Linh mà nói, một mặt là nhát gan tự ti, mặt khác là hăng hái tiến tới, cải tạo bản thân.

Nàng cắn môi một cái, đặt tai vào bộ ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, ngửi lấy mùi trên người hắn, hai mắt nhắm lại.

Gần 9:30, bộ phim sắp kết thúc.

Đường Tụng cảm khái nói: “Cảm giác như xem một buổi hòa nhạc vậy! Nhưng vẫn phải nể mặt Shanks nha.”

Trương Linh Linh như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng ngồi thẳng người.

Đỏ mặt thè lưỡi nói: “Đúng vậy đúng vậy! Shanks đẹp trai nhất!’

“Chúng ta đi thôi?” Đường Tụng vỗ vỗ chân nàng.

Trương Linh Linh đang định đứng lên, nhưng lại ngồi xuống, lấy điện thoại mở camera.

Hoạt bát nói: “Còn chưa chụp ảnh, hôm nay chúng ta đi xem phim, cũng nên lưu chút kỷ niệm nha?”

“Được.”

“Nào nào, thân mật một chút!”

Trương Linh Linh lại tựa đầu vào vai hắn, biểu hiện cực kỳ hào phóng tự nhiên, tựa như người lén lút lúc nãy không phải là nàng vậy.

Đường Tụng vỗ tay phát ra tiếng: “Nhất định phải nể mặt Trương Linh Linh rồi!”

Nói xong liền duỗi tay, ôm hai bên eo của nàng, còn hơi dùng sức.

Trương Linh Linh không đến 60kg, lập tức bị nhổ tận gốc, bờ mông vểnh cao bị đặt xuống đùi Đường Tụng.

Hai tay Đường Tụng ôm lấy eo nàng, đặt cằm lên bờ vai nàng, cười nói: “Chụp đi.”

Thân thể Trương Linh Linh run rẩy, biểu cảm trở nên vô cùng đặc sắc.

Mông Trương Linh Linh vặn vẹo, mờ hồ cảm nhận được chìa khóa xe trong túi quần Đường Tụng.

Tách tách…

Tay run một cái, liên tục chụp rất nhiều ảnh thân mật.

Khi bộ phim chính thức kết thúc, ánh đèn lập tức thắp sáng toàn bộ phòng chiếu phim.

Trương Linh Linh lập tức nhảy dựng lên.

Khuôn mặt đỏ bừng, cả người chóng mặt, không biết mình đang làm gì.

“Tôi là ai? Tôi ở đâu? Ai là Trương Linh Linh?”

Dòng người thưa thớt bắt đầu lao ra khỏi lối ra.

“Linh Linh, đi cùng không?” An Hiểu Huyên hô lên với nàng.

Trương Linh Linh như vừa tỉnh mộng, vừa mặc áo lông, vừa trả lời: “A a, có có.”

Mặc quần áo xong, cầm túi xách, vuốt vuốt tóc.

Ánh mắt trốn tránh nói: “Đường Tụng, chúng ta đi thôi.”

Trong lúc chờ thang máy.

Từng cơn gió lạnh phun trào trong hành lang.

Sau 9 giờ tối, bách hóa Hưng Duyên không còn gì khác ngoài rạp chiếu phim, tự nhiên sẽ đóng điều hòa.

Trương Linh Linh hơi đau lòng, kéo ống tay áo Đường Tụng: “Tối còn âm độ, anh chỉ mặc như vậy sẽ rất lạnh.”

“Hay là cô mở áo lông ra, để tôi đi vào cùng ấm?” Đường Tụng cười nhìn nàng.

Nhìn thấy Trương Linh Linh lại bắt đầu kéo khóa thật, hắn vội vàng kéo khóa lên cho nàng, nói: “Đừng đừng, đùa thôi, thân thể tôi rất tốt, với lại bên ngoài có xe, không lạnh.”

“Được rồi.”

Đường Tụng cười cười, bàn tay thăm dò túi áo lông của nàng, nắm tay nàng: “Như vậy là là ấm rồi.”

Trương Linh Linh đôi mắt run rẩy, ra vẻ hào phóng nói: “Vậy thì cho anh mượn làm ấm.”

Biết sắp tạm biệt, Trương Linh Linh có chút dính lấy hắn.

Nhỏ giọng trò chuyện với Đường Tụng, chủ yếu là chuyện quay chụp và trường học.

Đi theo đám người vào thang máy.

An Hiểu Huyên dùng cùi chỏ đụng vào Trương Linh Linh, nói nhỏ: “Hai người ân ái thật.”

Bạn trai An Hiểu Huyên tương đôi lạnh lùng và thành thục, hình thức ở chung của hai người còn lâu mới lãng mạn như vậy.

“Cũng… cũng bình thường.” Trương Linh Linh hơi đỏ mặt.

Đi ra thang máy, An Hiểu Huyên ôm cánh tay Lâm Nhất Phi, nhìn hai người hỏi: “Hai người về thế nào?”

“Tôi gọi xe rồi, đang chờ ở cửa.” Đường Tụng cười trả lời.

Trương Linh Linh vỗ vỗ túi: “Mình lái xe tới.”

Đi ra cổng bách hóa Hưng Duyên, gió lạnh đập vào mặt.

An Hiểu Huyên nắm chặt áo da trên người, đang định mở miệng.

Cạnh… tiếng mở cửa vang lên.

Một bóng người thướt tha ưu nhã bước xuống ghế lái phụ của chiếc Maybach màu đen.

Tuổi khoảng 30, ngũ quan đoan chính hào phóng, dáng người rất đẹp.

Mặc đồ OL và áo khoác, tất lưới, giày cao gót.

Trên cổ là chiếc khăn lụa tinh xảo.

Trên người có một loại khí chất đặc biệt.

“Ông chủ!” Giọng nói của nàng nhu hòa, bước nhanh đến bên người Đường Tụng.

Kéo chiếc áo lông Prada màu xanh đậm ra, khoác lên người hắn.

Hơi cúi người, cẩn thận từng li từng tí mà giúp Đường Tụng chỉnh lý.

Tiếp đó lại tiến lên mở cửa ghế sau xe Maybach.

“Tôi đi trước nha Linh Linh.” Đường Tụng vỗ vỗ đầu Trương Linh Linh, tiếp đó lại gật đầu với hai người An Hiểu Huyên: “Tạm biệt.”

Nói xong liền ngồi vào trong xe.

Giám đốc sảnh trước khách sạn quốc tế Tinh Phong cẩn thận đóng cửa xe, cười lễ phép với ba người, rồi ưu nhã ngồi vào ghế phụ.

Dưới ánh đèn sáng tỏ, chiếc Maybach chậm rãi rời đi.

Bình Luận (0)
Comment