Maybach biến mất trong tầm mắt, Trương Linh Linh mới thả tay xuống.
Trong mắt tràn đầy lưu luyến không rời.
Đối với nàng mà nói, tôi hôm nay rất giống một giấc mơ đẹp.
“Hiểu Huyên, mình cũng đi đây, bái bai.” Trương Linh Linh nói lời tạm biệt.
Chú ý đến biểu cảm khiếp sợ của An Hiểu Huyên và Lâm Nhất Phi.
Nội tâm khó tránh khỏi có chút đắc ý.
Không thể không nói, nếu thật sự có một người bạn trai như Đường Tụng, vậy quá có thể diện rồi!
“Linh Linh!” An Hiểu Huyên chợt kêu lên.
Trương Linh Linh kinh ngạc quay đầu: ‘Sao thế?”
An Hiểu Huyên nhì nàng, trong đầu như trời rung đất chuyển, muốn hỏi lai lịch của vị Đường Tụng kia.
Nhưng dù sao lâu rồi không liên hệ, vẫn còn cảm giác xa lạ, khiến nàng không thể mở miệng.
Yên lặng giây lát, nàng gian nan nói: “Không có gì, xe bọn mình cũng để bên đó, cùng đi đi.”
Trăng sáng sao thưa, đêm đông rất lạnh.
Ba người yên tĩnh đi về phía trước.
Trương Linh Linh vẫn ăn mặc rất bình thường.
Nhưng trong mắt An Hiểu Huyên và Lâm Nhất Phi, lại trở nên không giống bình thường.
Trương Linh Linh dừng lại trước xe mình, cười nói: “Hiểu Huyên, anh Phi, bái bai, trên đường giữ an toàn nha.”
An Hiểu Huyên nhìn chiếc Benz CLS thời thượng ưu nhã, kinh ngạc hỏi: “Đây là… xe của cậu?”
“Đúng vậy, bên ngoài lạnh lắm, mau lên xe về nhà đi.” Trương Linh Linh dậm chân, vẫy tay với hai người.
“Bái bai, lái chậm một chút nha Linh Linh! Về nhà nhớ nhắn cho mình! Bây giờ mình cũng phát triển ở Yến Thành, rảnh rỗi thì liên hệ nha.”
“Bái bai!” Dù là Lâm Nhất Phi vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng cũng cười và vẫy tay chào.
Đưa mắt nhìn chiếc Benz đi xa.
Lâm Nhất Phi thở hắt ra, cảm khái nói: “Sai lầm rồi, Hiểu Huyên, nếu rảnh rỗi thì qua lại nhiều với Trương Linh Linh đi.”
Trương Linh Linh ‘ừm’ một tiếng, nội tâm phức tạp đến cực điểm.
…
Tiếng nhạc văng vẳng trong xe.
Trương Linh Linh cũng hát theo, hai chân nhẹ nhàng ma sát, trong đầu toàn là màu sắc.
Tiểu khu Vân Thanh Uyển.
Mở cửa nhà, liền thấy Thu Thu đang tập yoga theo video.
Nàng ném đồ trong tay.
Hai chân chuyển hướng, giơ một tay, hơi nghiêng đầu, kêu to: “Tinh tinh tinh! Một tiếng nổ giữa trời, Trương Linh Linh lóe sáng đăng tràng!”
Ngay sau đó, Trương Linh Linh chạy chậm qua, trực tiếp nhào vào Thu Thu.
Cọ xát mấy lần lên bộ ngực của Thu Thu, một mặt si mê: “Ấm quá, thơm quá, mềm quá, Thu Thu, để mình thân thân vài cái!”
Rất hiển nhiên, tâm trạng nàng đang rất vui vẻ.
“Ai nha! Linh Linh! Mau thả mình ra!”
Hai người đùa giỡn một lúc trên đệm yoga.
Thu Thu tò mò hỏi: “Linh Linh, chuyện của cha mẹ cậu sao rồi? Mình còn nhắn tin hỏi mà cậu không trả lời.”
Trương Linh Linh hơi xấu hổ, nàng ở cùng Đường Tụng, nào có thời gian trả lời tin nhắn.
“Xong rồi, bồi thường như quy định, với lại họ còn có thể trở về bách hóa Hưng Duyên.”
“Tốt quá!” Thu Thu mắt sáng lên, cảm thấy vui vẻ thay cho bạn thân.
Khoảng thời gian gần đây, vì chuyện của cha mẹ nên Trương Linh Linh thường xuyên than thở.
Trương Linh Linh mặt mày hớn hở nói: “Thật ra ban đầu cũng không thuận lợi, về sau gặp được Đường Tụng, là Đường Tụng hỗ trợ.”
“Đường Tụng!” Thu Thu che miệng: “Đường Tụng…”
“Đường Tụng là chủ mới của bách hóa Hưng Duyên, chính là nhà tư bản hiểm độc mà ngày nào mình cũng mắng.” Trương Linh Linh thè lưỡi: “Mình cũng không ngờ lại là Đường Tụng, mình thu hồi lời nói trước kia.”
Tiếp theo, Trương Linh Linh lại tràn đầy phấn khởi mà kể lại biểu hiện của Đường Tụng khi đó.
Mắt toàn là sao sáng.
“Như vậy à.” Thu Thu hơi tiếc nuối, biết thế mình cũng đi theo rồi.
Hai người rửa mặt xong, Trương Linh Linh lại ôm chăn mền của mình lên.
Ánh mắt hơi mất tự nhiên: “Đúng rồi Thu THU, tối nay mình sẽ thức đêm biên tập video, qua bên phòng kia ngủ luôn.”
Thu Thu ngẩn người: “Không cần mà, chúng ta vẫn còn một video chưa đăng.”
“Tạm biệt, công việc là không thể ngừng! Fighting!” Trương Linh Linh làm thủ thế cố lên, rồi ôm chăn mền đi.
Trở lại phòng ngủ phụ.
Trương Linh Linh lại lén lút khóa trái cửa.
Mở laptop của mình ra, bắt đầu chuyển ảnh của mình và Đường Tụng qua đó.
Mở tấm ảnh đẹp nhất, rồi yên tĩnh nhìn nó.
Nàng ngồi trên người hắn, hai người rất gần nhau, Đường Tụng ôm lấy eo nàng.
Nhìn một lát, ánh mắt Trương Linh Linh càng ngày càng mông lung.
Quần ngủ hình phim hoạt hình đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Nhớ lại cảm giác ngồi trên người hắn.
Đôi tay bắt đầu làm phép.
Rất nóng, không hạ nhiệt thì đêm nay tuyệt đối mất ngủ!
…
Pháp, Paris.
Khách sạn Shangri La gần tháp Eiffel.
Kết thúc một ngày quay chụp, Tô Ngư lười biếng nằm trên ghế salon.
Ngoài cửa sổ, là trời trong vạn dặm không mây.
Ánh nắng tươi đẹp đánh lên ngũ quan xinh đẹp của nàng, tản mát ra huỳnh quang nhàn nhạt.
Cốc cốc cốc… tiếng gõ cửa vang lên.
Người đại diện Lý Minh Hà đi vào, đưa một trang giấy qua: “Tiểu NGư, đây là kế hoạch quay chụp và lịch trình ngày mai.”
Tô Ngư không nhân, cả người như ngủ thiếp đi, chỉ là hơi gật đầu một chút.
Lý Minh Hà cười lắc đầu, thả giấy lên mặt bàn, lại dùng vật trang trí đè lên.
Cốc cốc cốc…tiếng gõ cửa lại vang lên.
Trợ lý Sở Mộng Khiết đi đến, nói khẽ: “Chị Ngư, chuyên gia thiết kế thời trang Lâm Vũ Lan vừa liên hệ, đang làm cho chị một kiện thời trang cao cấp, chị có yêu cầu gì ngoài định mức không?”
Nàng vừa nói vừa đưa Ipad qua: “Đây là bản thảo thiết kế, trước mắt còn có thể chỉnh sửa nhỏ.”
“Lâm Vũ Lan?” Tô Ngư nhíu mày, mở mắt ra.
Nàng rất quen thuộc cái tên này, trợ lý hình tượng của Kim Mỹ Nga, đồng thời phụ trách vận doanh nhãn hiệu thời trang cao cấp Ztype.
Có rất nhiều liên hệ với giải trí Tụng Mỹ.
Nhìn lướt qua, bản thảo thiết kế rất xinh đẹp.
Áo len màu rượu vang, quần jean bó sát màu đen, giày cao bồi quá gối màu nâu đỏ.
Rất lâu rồi nàng chưa mặc loại quần áo này.
Tô Ngư nhắm mắt lại, nói khẽ: “Là công ty đặt à? Nói cho Lâm Vũ Lan biết, không cần làm, tôi không cần.”
Sở Mộng Khiết gật đầu, giải thích nói: “Chị Ngư, công ty sẽ không đặt cho chị… loại quần áo này, có cần hỏi kỹ hơn không?”
Tô Ngư cũng lười hỏi nữa.
Nàng thật sự rất mệt, cần nghỉ ngơi.
Sở Mộng Khiết thả nhẹ bước chân, đi đến phòng họp độc lập.
Lấy điện thoại gọi cho người phụ trách bên Ztype.
Mặc dù lãnh đạo không nói, nhưng làm trợ lý, tự nhiên phải cân nhắc toàn diện, cố gắng làm ổn thỏa nhất.
Khoảng 3 phút sau.
Sở Mộng Khiết lại trở về phòng, nói khẽ: “Chị Ngư, là đơn đặt hàng thông qua văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Đường Tống.”
“Tổng giám đốc tập đoàn?” Tô Ngư lập tức mở mắt, ngồi dậy.
Mái tóc dài xõa xuống, mang theo mỹ cảm kỳ lạ.
Sở Mộng Khiết do dự một chút, nói: “Hơn nữa, bản thảo thiết kế là một bộ đồ tình nhân.”
“Đồ tình nhân?” Tô Ngư lẩm bẩm.
Ánh mắt lấp lóe, đưa tay nói: “Đưa bản thảo đây.”
Sở Mộng Khiết vội vàng đưa Ipad qua.
Bản thảo thiết kế rất đầy đủ, chi tiết.
Sắc thái, đường công, đồ án… tràn đầy cảm giác thời thượng.
Tràn đầy cá tính và phong cách.
Nàng vội vàng kéo xuống cuối cùng, nhìn thấy ký tên nhà thiết kế ở góc bên phải, ‘Song’!
Nàng lập tức đứng lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui sướng và tức giận.
“Tụng. Đồ tình nhân?! Đồ tình nhân?!”
“Đáng ghét! Đáng ghét! Kim Mỹ Nga đang ghét!”
“Cố tình để Lâm Vũ Lan hỏi mình! Mưu đồ hủy hoại đạo tâm của mình!”
Thì thầm một lúc.
Tô Ngư lại mặt mày hớn hở, cả người tràn đầy sức sống và nhiệt tình.
“Chị Lý, đi sắp xếp một chút, tối nay sẽ về Ma Đô, ngoài ra, bảo bên Ztype làm nhanh lên, tôi muốn mặc bộ đồ này trong thời gian ngắn nhất.”
“Nhưng kế hoạch quay chụp… Được, tôi sẽ đi an bài ngay.”