9 giờ tối.
Đường Tụng tựa vào ghế, kiểm kê nhiệm vụ mình đang tiến hành.
‘Người khai phát – phương hướng’ của Lý Mộc Tuyết đã sắp hoàn thành, phần thượng mị lực +1 rất không tệ.
‘Khống chế mấu chốt’ của quốc tế Tinh Phong vẫn chưa hoàn thành.
Đám người Triệu Hồng Cầm, Trương Hạo, Từ Dung đã nhập chức.
Nhưng vẫn đang làm quen với nghiệp vụ.
Chờ bọn họ dung nhập vào cơ cấu công ty, đại khái chính là thời điểm hoàn thành.
‘Thăng cấp danh tiếng’ của bách hóa Hưng Duyên, ‘thắp sáng Ma Đô’ và ‘phân công ty tại Ma Đô’ vẫn đang được tiến hành đâu vào đấy.
Chỉnh lý suy nghĩ xong, Đường Tụng tiến vào nhà kho.
Chọn ‘bản thảo của Ngô Khác Chi’ và sử dụng.
Ngay sau đó, một trang giấy hư ảo xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Hắn dùng ý niệm để viết giới thiệu vắn tắt về hạng mục ‘căn cứ truyền hình điện ảnh’.
Giao diện lấp lóe.
Trên bản thỏa xuất hiện từng hàng chữ mang theo ánh sáng nhạt.
Tên hạng mục: Công ty TNHH thành phố điện ảnh tỉnh Yến.
Giới thiệu hạng mục: “Nằm ở huyện Định – Yến Thành – tỉnh Yến, căn cứ điện ảnh tổng hợp lấy phục vụ quay chụp điện ảnh làm chủ, bao gồm du lịch ngắm cảnh, văn hóa giải trí, nghỉ dưỡng… Bắt đầu xây dựng năm 2019, được thành từ nhiều khu vực quay chụp, bao gồm khu kiến trúc cổ trang, khu thành phố, bờ sông bến tàu…”
Giai đoạn đầu tư: Gần như đuôi nát (Địa sản Tín Đông đang chuyển nhượng 32.6 cổ phần, giá trị 800 triệu).
Kim ngạch đầu tự: 1.439.000.000 NDT (thu mua cổ phần + đầu tư xây dựng).
Kỳ hồi báo: 4 năm.
Phương thức rời khỏi: Bán cổ phần.
Xác suất trúng thầu: 71%.
Ngô Khác Chi chú giải: Với tư cách đầu tư mạo hiểm, tỷ lệ hồi báo hơi thấp, chu kỳ đầu tư dài, nguy cơ chưa biết khá nhiều, không đề nghị tham dự. Tuy nhiên, với tư cách một trung tâm kinh tế thực thể cỡ lớn, nó cũng có năng lực kháng nguy cơ khá mạnh và tiềm lực gia tăng giá trị tài sản. Với tư cách là một trong những hạng mục văn hóa được tỉnh coi trọng, đạt được chính phủ ủng hộ và trợ giúp… Bởi vì tài chính khá lớn, cần cảnh giác với đủ loại khả năng, ví dụ như: Thay đổi chính sách, nguy cơ về pháp luật, tài chính lưu động…
Đường Tụng ghi chép lại nội dung trên bản thao.
Đóng giao diện, đạo cụ ‘bản thảo của Ngô Khác Chi’ đã hết lần sử dụng, nó đã biến mất.
Nói tóm lại, hạng mục này là không có lợi.
Vận doanh tốt, nó có thể là một hạng mục mang đến lợi nhuận lâu dài, nhưng lợi ích có hạn.
Có 1.4 tỷ tiền mặt, liều mạng trên mấy con đường như internet, chất bán dẫn, AI… tỷ lệ hồi báo sẽ cao hơn rất nhiều.
Đây cũng là vì sao không có ai muốn tiếp nhận hạng mục này.
Nhưng đối với Đường Tụng mà nói, hắn không có lo lắng này.
Hắn còn 2.5 tỷ tiền mặt trong tay.
Với lại theo lần thừa kế tiếp theo, tài sản của hắn còn tăng trưởng mạnh hơn.
So với để tiền trong tài khoản, không bằng mượn cơ hội này để rèn luyện năng lực cá nhân, giải quyết vấn đề dân sinh mà chính phủ bản địa đau đầu, coi như làm công ích.
Nội tâm đã quyết định, hắn bắt đầu lên kế hoạch cho bản thân.
Âm báo wechat chợt vang lên.
Là Liễu Bảo Nguyệt gọi video call.
Đường Tụng mở máy tính bảng, kết nối video.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong màn hình.
Liễu Bảo Nguyệt cười vẫy tay: “Hello Tiểu Tủng, em lại đến rồi, hôm nay nghe máy nhanh như vậy, chắc là bên cạnh không có ai.”
“Kéo ống kính ra xa chút.”
“Làm gì?” Mặc dù nói vậy, nhưng Liễu Bảo Nguyệt vẫn nghe lời kéo ống kính ra xa.
Liễu Bảo Nguyệt mặc áo phông bó sát xuất hiện trong màn hình, đôi cup E to lớn đặt trên bàn, vô cùng bắt mắt.
Bởi vì thể tích rất to, lại khá nặng.
Nên nàng thường xuyên đặt chúng lên bàn, giảm bớt gánh nặng.
Đường Tụng xích lại gần hơn, dùng tay chống mặt: “Kéo áo xuống một chút.”
Liễu Bảo Nguyệt nhíu mày: “Không.”
“Bảo Nguyệt, anh hi vọng chúng ta thẳng thắn một chút!” Đường Tụng tỏ vẻ nghiêm túc.
“Không cần! Vậy sao anh không thẳng thắn?”
Đường Tụng mỉm cười, trực tiếp cởi áo trên người ra, để lộ đường cong cơ bắp xinh đẹp.
Liễu Bảo Nguyệt đỏ bừng cả mặt: “Này này, anh làm gì? Không lạnh à?”
“Trong phòng rất ấm, không cần lo lắng. Bảo Nguyệt, anh hỏi em một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Em ở Đế Đô một mình, có từng làm ‘cái kia’ chưa?”
“Không có.”
“Nói thật, anh sẽ không cười em, còn cung cấp tài liệu cho em.”
“Chưa từng.”
…
Hai người cứ trò chuyện như vậy.
Mặt Liễu Bảo Nguyệt càng ngày càng đỏ.
Không biết từ lúc nào, áo phông trên người đã bị kéo xuống.
11 giờ tối.
Khi sắp cúp máy, Đường Tụng nói đến hành trình sắp tới của mình.
Nghe nói hắn sắp đến Ma Đô, Liễu Bảo Nguyệt lập tức hoạt bát nói: “Anh còn nhớ Triệu Giai Duyệt không? Cô ấy học đại học ở Ma Đô, sau khi tốt nghiệp đã ở lại đó, lần trước em đi công tác đã gặp cô ấy.”
“Triệu Giai Duyệt, đương nhiên nhớ.” Trong đầu Đường Tụng hiện lên một nữ sinh trắng trẻo và hơi béo.
Nàng là bạn thân của Liễu Bảo Nguyệt, hai người học tập đều là số 1 số 2 trong lớp.
Sau khi tốt nghiệp đã vào đại học kinh tế tài chính Ma Đô.
“Em đưa wechat và điện thoại cô ấy cho anh, nếu anh rảnh rỗi có thể đi gặp cô ấy một chút, dù sao cũng là bạn học cũ.”
Liễu Bảo Nguyệt che miệng cười khẽ, hiển nhiên là cũng có tâm tư riêng.
Người bạn tốt này của mình, từ khi học đại học ở Ma Đô.
Người đã gầy hơn, tiếp xúc với nhiều người, ánh mắt đã cao hơn rất nhiều.
Trước kia nói thường nói ‘Đường Tụng không xứng với cậu’, ‘cậu đáng giá tốt hơn’…
Trước đó vẫn luôn muốn giới thiệu đối tượng cho mình.
Liễu Bảo Nguyệt vẫn luôn kìm nén trong lòng.
Lần này để Triệu Giai Duyệt nhìn thấy Đường Tụng bây giwof, không biết Triệu Giai Duyệt sẽ thấy thế nào.
Tiếc là công việc quá bận, bằng không Liễu Bảo Nguyệt cũng sẽ đi qua đó.
Đường Tụng không biết tâm tư của nàng, gật đầu nói: “Được, đúng là lâu rồi không gặp.”
Hai người lại trò chuyện vài câu, nhìn thấy Liễu Bảo Nguyệt ngáp không ngừng.
Đường Tụng bảo nàng mau đi ngủ, nói ngủ ngon rồi cúp máy.
Rửa mặt rồi nằm lên giường, lướt qua vòng bạn bè.
Bây giờ, vòng bạn bè của hắn rất muôn màu muôn vẻ.
Đầu tư Chí Thành – Vương Tinh: “Thị trường cấp một gặp phải khiêu chiến, người đầu tư làm thế nào để vượt qua thời kỳ…? (đường link).”
Nhân lực Ốc Khách – Lý Thành Vũ: “Nghiên cứu báo cáo… (đường link).”
…
Người mẫu – Mạt Lệ: “Cạnh tranh ít, ít chuyện, rất tốt (tự chụp.jpg).”
…
La Khải Lượng: “Mua giường xếp, rất thoải mái! Cuối cùng cũng không cần ngủ sô pha ở công ty nữa rồi!”
Nhìn thấy cái tên quen thuộc này.
Khóe miệng Đường Tụng hơi cong lên.
Nói đến, La Khải Lượng đang làm việc ở Ma Đô.
Làm lập trình viên trong một công ty internet, mỗi ngày đều tăng ca không biết ngày đêm.
Trên thực tế, đây cũng là hiện trạng của khóa tốt nghiệp bọn họ.
Suy nghĩ một chút, Đường Tụng nhắn lại bên dưới: “Hai ngày nữa sẽ đến Ma Đô, tụ tập không?”
Lại lướt vòng bạn bè một lát.
Đường Tụng thả điện thoại qua một bên.
Nằm trên giường, chậm rãi rơi vào giấc ngủ với ánh sao ngoài cửa sổ.
2 giờ sáng.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên.
La Khải Lượng: “Vừa sửa bug xong, ông đến Ma Đô? Thật hay giả? Đến đi! Bên tôi có giường rộng lắm, 1m5, tối hai ta ngủ chung!”