Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 633 - Chương 633: Liên Quan Gì Đến Anh

Chương 633: Liên quan gì đến anh Chương 633: Liên quan gì đến anh

Thứ năm, ngày 15 tháng 12 năm 2022, trời nhiều mây, -7 – 3 độ C.

Đại học sư phạm Yến Thành, ký túc xá nam.

Vương Vân Phong ngồi dậy từ trên giường, vô thức xoa xoa eo mình.

Đoạn thời gian gần đây bị Tôn Văn ép không chịu nổi, sáng nào cũng thấy đau lưng.

Hai ngày trước mượn cớ về trường tìm giáo viên chỉ đạo, cuối cùng cũng thuyết phục được Tôn Văn cho mình về ký túc xá một thời gian ngắn.

Hắn học ngành quản lý sự nghiệp công cộng.

Hắn cũng không có hứng thú gì với ngành này, định tìm người viết thay luận văn tốt nghiệp, dù sao bây giờ cũng không thiếu tiền.

Lấy điện thoại nhìn thời gian, gửi tin cho Tôn Văn trước: “Chào buổi sáng, yêu em.”

Trong lúc cửa mặt, cửa phòng mở ra.

Hai người bạn cùng phòng đi vào.

“Anh Phong, mua bữa sáng rồi, tranh thủ ăn đi.” Đinh Phú Vinh mang theo vẻ thân thiện và nịnh nọt.

Một người bạn cùng phòng khác là Trương Vũ Phi vội vàng dọn bàn dọn ghế: “Anh Phong, ngồi đi!”

Vương Vân Phong vừa lau tóc vừa ngồi xuống ghế.

Ăn miếng thịt kho, lại uống ngụm cháo gạo thơm nức, cảm giác cả người như sống lại.

Đinh Phú Vinh thấy tâm trạng hắn không tệ, hỏi: “Anh Phong, chuyện công việc của hai bọn tôi thế nào rồi?”

Trương Vũ Phi cũng không có tâm tư ăn cơm, nhìn hắn với vẻ chờ mong.

Vương Vân Phong ngẩng đầu lườm hai người, cười nói: “Đã chào hỏi, hôm nay tôi cũng muốn đến công ty, hai người đi cùng tôi đi. Quá trình cần đi thì vẫn phải đi, nhưng cơ bản là không có vấn đề.”

“Anh Phong lợi hại!”

“Nói được làm được! Rất nghĩa khí!”

Hai người bạn cùng phòng lập tức tươi cười rạng rỡ, cả người đều có tinh thần hơn.

Đó chính là tập đoàn trí nghiệp Thiên Hải nha!

Ký túc xá tổng cộng 6 người, 3 người khác đã tìm được công việc tốt.

Chỉ có 2 người họ là nhàn rỗi, đại học thì chỉ chơi game, trong nhà không có quan hệ, năng lực cá nhân bình thường, vẫn không tìm thấy công việc phù hợp.

Về sau thấy bạn cùng phòng là Vương Vân Phong phất nhanh, lúc này mới đòi hỏi, nhờ hắn hỗ trợ giúp thiệu.

Trương Vũ Phi chờ mong hỏi: “Anh Phong, chức vị gì vậy?

“Bộ vận doanh hoạt động, chuyên viên chấp hành hoạt động, chủ yếu là sáng tác văn án hoạt động, tổ chức hoạt động nhóm, cũng không khó.” Vương Vân Phong ăn bánh bao, chậm rãi nói: “Nói trước, hai người chỉ là thực tập, phải cố gắng làm ra chút thành tích, như vậy mới có thể chuyển sang chính thức. Tôn Văn quản lý bên đó, đừng để tôi mất mặt.”

“Được, cảm ơn anh Phong.”

Ba người ngồi trong ký túc xá, vừa nói chuyện vừa ăn cơm.

Chủ yếu là hai người kia tâng bốc nịnh nọt.

Vương Vân Phong nói rất ít, có vẻ rất cao ngạo.

Hắn nhận hai người bạn cùng phòng này, chủ yếu là vì có hai sự trợ giúp.

Sau này công ty có nhiệm vụ, thì vứt cho hai người này làm là được.

Ăn sáng xong.

Vương Vân Phong xách cặp công văn, dẫn hai người bạn đi xuống dưới.

Trời xanh mây trắng, ánh nắng xán lạn, toàn bộ sân trường đều tỏa sức sống.

Giày da Versace, âu phục Armani, bên ngoài là ác khoác Burberry.

Kiểu tóc mái rất hợp với khuôn mặt trái xoan của hắn.

Nhìn qua vừa đẹp trai lại có khí chất.

Giờ này cũng là giờ cao điểm.

Vương Vân Phong dù sao cũng là hot boy của trường, trên đường rất nhiều người quay đầu lại nhìn.

Còn có mấy vị sư muội to gan tiến lên bắt chuyện.

Vương Vân Phong biểu hiện rất lạnh lùng, không thèm để ý đến họ.

“Anh Phong, Bạch Tĩnh kìa!”

Khi hắn đang ảo tưởng về bản thân, Đinh Phú Vinh chợt vỗ vỗ vai hắn, chỉ về một phía.

Vương Vân Phong nhìn qua bên đó, liền thấy mấy nữ xanh đang cười đùa ầm ĩ.

Đứng giữa chính là Bạch Tĩnh có làn da cực trắng.

Tướng mạo trong veo như nước, rất đáng yêu.

Một lần nữa gặp nàng trong sân trường, Vương Vân Phong đã không còn như trước, không hề e ngại.

Hắn cầm cặp công văn, một tay nhét túi, đi về phía đó.

Hai người Đinh Phú Vinh thấy vậy, chỉ đành đi theo.

Đến gần, có thể nghe thấy các nàng nói chuyện.

“Sắp thi cuối kỳ rồi, đã học chưa? Làm đề chưa?”

“Tiểu Tĩnh, đừng nghe đừng nghe, cứ chụp nhiều ảnh Đường Tụng vào, buổi tối chúng ta trùm chăn thưởng thức.”

“Kiều Kiều, cậu muốn thông qua Tiểu Tĩnh, để gián tiếp quan hệ với Đường Tụng đúng không?”

“Ô Yêu Vương, mau tránh xa Tiểu Tĩnh!”

Nghe thấy cái tên ‘Đường Tụng’, Vương Vân Phong khẽ nhướng mày.

Hắn ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói khó nén được kích động: “Bạch Tĩnh!”

Nhìn thấy Vương Vân Phong đột nhiên xuất hiện, mấy cô gái đối diện đồng thời ngậm miệng, hai mắt đảo vòng vòng, ra tín hiệu với nhau.

Bạch Tĩnh lại như không nhìn thấy hắn, ánh mắt nhìn về nơi khác.

“Ha ha.” Vương Vân Phong cười khẽ một tiếng: “Nghe nói cô đến với Đường Tụng? Cô đúng là biết chọn người, tìm một tên cà chớn chỉ biết luồn cúi, chúc mừng chúc mừng.”

“Liên quan gì đến anh, ngu xuẩn! Xéo đi!” Nghe hắn nói vậy, Bạch Tĩnh trực tiếp xù lông.

“Con mẹ nó…” Khóe mắt Vương Vân Phong giật giật, nắm chặt tay trong túi: “Công ty nhà cô sắp phá sản, còn có lòng dạ yêu đương, tôi cũng phục cô rồi.”

“Anh thử chửi câu nữa em, tôi sẽ gọi người đến đánh anh đấy.” Bạch Tĩnh trừng mắt, dáng vẻ rất hung hăng.

Đoạn thời gian trước, gia đình gặp rất nhiều đả kích, làm cho nàng ỉu xìu cả ngày.

Hiện giờ đã xử lý xong xuôi, cả người đã khôi phục.

Mấy người bạn cùng phòng thấy vậy, lập tức mở miệng hát đệm.

“Anh nói gì vậy? Há miệng liền phun phân.”

“Tiểu Tĩnh thích tìm ai thì em, liên quan gì đến anh.”

“Đường Tụng người ta biết chơi đàn, còn mở quán cà phê, không mạnh hơn anh à?”

“Đúng vậy, Đường Tụng còn đẹp trai như vậy! Đa tài như vậy!”

Nghe thấy ba chữ ‘quán cà phê’, Vương Vân Phong thầm giật mình.

Nhớ lại sự thay đổi của Bạch Tĩnh, chính là bắt đầu từ một bài đăng trên vòng bạn bè.

“Hôm nay phát hiện một quán cà phê cực kỳ tuyệt vời, hoàn cảnh cực đỉnh! Đề cử đề cử…! Ông chủ là đại soái ca! Cực thích!”

Khi đó mình còn gọi điện chấn vấn, không ngờ lại bị mắng một trận.

Nghĩ tới đây, Vương Vân Phong thở sâu, lạnh nhạt nói: “Bạch Tĩnh, nói vậy cô tìm người đánh tôi, cũng là vì Đường Tụng?”

Bạch Tĩnh lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi một cuộc.

“Alo, anh Tiểu Lâm, anh dẫn mấy người đến trường hoc một chuyến!”

Vương Vân Phong giật mạt, quay người đi về bãi đỗ xe.

Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.

Đám người ở tiệm salon kia, kẻ nào cũng xăm hình, đeo khuyên tai, làm tóc, đánh người cũng không biết nặng nhẹ.

Ngồi lên xe Tôn Văn đưa cho, Vương Vân Phong yên lặng giây lát, đột nhiên cười lạnh.

Chúng mày chờ đấy!

Ngoại trừ Bạch Tĩnh và Đường Tụng.

Hắn vẫn nhớ rõ mấy người đánh hắn ở nhà ăn.

Bình Luận (0)
Comment