Cao ốc Thiên Hải.
Vương Vân Phong dừng xe xong.
Dẫn hai người bạn đi vào trong.
Trên đường đi, người đến kẻ đi, vô luận nam nữ đều ăn mặc rất ngăn nắp.
Cửa sổ thủy tinh phản chiếu trời xanh mây trắng, nhà cao tầng và những bóng người ăn mặc hàng hiệu.
Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi phía sau hắn đều tỏ vẻ sợ hãi và khẩn trương.
Khóe miệng Vương Vân Phong cong lên, nội tâm khá kích động.
Đưa lưng về phía bầu trời và cao ốc, rồi tự chụp một tấm ảnh.
“Hoàn mỹ!” Hắn vỗ tay một cái.
Chia sẻ tấm ảnh này cho ‘Lý Mộc Tuyết’, nhắn lại: “Rất thích ánh nắng sáng sớm, giống như mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Chào buổi sáng, một ngày tốt lành.”
Thời gian gần đây, ‘Lý Mộc Tuyết’ trên wechat trở nên sinh động hơn không ít, đã trả lời hắn giống như bạn bè bình thường.
Điều này làm cho Vương Vân Phong tự tin gấp bội, lại có chút rục rịch.
Càng tiếp xúc sâu với Tôn Văn, hắn càng cảm thấy không thoải mái.
Nàng quá khôn khéo, quá tự phụ, dáng vẻ bình thường lại có rất xấu tính.
Nhiều khi nói chuyện với hắn như kiểu ra lệnh, mặc kệ là trên giường hay là trên đường.
Còn nữa, đến giờ nàng vẫn chưa bao giờ cho mình tiền.
Cũng không tặng đồ vật quá quý giá cho mình.
Quán triệt câu nói “Tiền là cho đàn ông nhìn, không phải để tiêu cho đàn ông”.
Đồng thời thường xuyên dụ dỗ hắn, chỉ cần an tâm đi cùng nàng, nhất định sẽ như cá gặp nước trong tập đoàn, tương lai đều có khả năng.
Thân là một Hải Vương lâu năm, Vương Vân Phong rất quen thuộc cái trò này, biết cô nàng này đang bắt mình.
Nhưng trước kia hắn vô lực từ chối, bây giờ thì lại có lựa chọn tốt hơn.
Chim khôn biết chọn cành mà đậu.
Một cô gái da trắng chân dài, xinh đẹp tài trí, bối cảnh sâu dày, năng lực xuất chúng, ôn nhu thiện lượng.
Chính là bạn đời lý tưởng nhất của hắn.
…
Trên bãi tập đại học Yến Thành.
Trình Nhạc Nhạc mặc quần áo thể thao mùa đông, buộc tóc đuôi ngựa, chạy chậm trên đường băng.
Đôi chân dài thẳng tắp xen kẽ, dáng người gợi cảm vô cùng mỹ lệ.
Trở thành tiêu điểm của tất cả học sinh trên bãi tập.
Nàng đeo tai nghe bluetooth, thỉnh thoảng lại nói gì đó.
Bởi vì trời lạnh, nên có thể nhìn thấy từng làn sương trắng phun ra.
“Đã thương lượng chuyện đầu tư và cổ phần của ‘nhật ký Tiểu Nguyệt’, giá trị cao hơn em định giá một chút. Dự tính đầu tư 500.000, chiếm 51% cổ phần. Khoản đầu tư này sẽ tiến vào tài khoản công ty, dùng để thuê server, chọn mua thiết bị cứng và mềm. Em đã thi xong, thời gian này sẽ rảnh rỗi, em định sẽ tham dự sâu hơn vào đội ngũ lập nghiệp…”
“Rất tốt, đại khái thì bao giờ mới hoàn thành đầu tư?” Trong tay nghe truyền ra giọng nói ôn nhu của Đường Tụng.
Trình Nhạc Nhạc thả chậm bước chân, dần dần biến thành đi nhanh.
Giữa hàng lông mày mang theo phấn chấn và sức sống: “Ngày mai sẽ ký hợp đồng đầu tư, cuối tuần sẽ xin thay đổi cổ quyền. Đúng rồi, vì tham gia giải thi đấu lập nghiệp, đội ngũ còn cần tìm một giáo viên chỉ đạo có thực lực. Viện trưởng Lý đã liên hệ giúp em, hai ngày nữa sẽ dẫn em tham gia một buổi tụ hội.”
Tiếp đó, nàng nói nhỏ: “Nghe nói, trong buổi tụ hội này còn có giám khảo của giải thi đấu lập nghiệp, anh hiểu ý em chứ?”
Tiếng bật cười của Đường Tụng truyền ra.
Trình Nhạc Nhạc hơi đỏ mặt: “Cười gì nha? Không phải em thích đi cửa sau, loại chuyện này là không tránh khỏi, anh không tìm quan hệ, thì có người sẽ tìm, đây chính là cạnh tranh không công bằng.”
“Nhạc Nhạc nhà ta trưởng thành rồi.” Đường Tụng dừng một chút, lại nói: “Nhắc đến, anh cũng chưa bao giờ đi cửa sau, hay là hôm nào chúng ta thử?”
“Ai, anh muốn đi cửa sau của ai? Có gì cần người khác hỗ trợ sao?” Trình Nhạc Nhạc nói nhỏ: “Đáng tiếc em bây giờ vẫn không thể giúp gì.”
“Khụ khụ.” Đường Tụng ho nhẹ hai tiếng: “Đương nhiên là cửa sau của Nhạc Nhạc, chuyện này em tuyệt đối có thể giúp.”
Trình Nhạc Nhạc hoang mang gãi đầu, hết sức nghiêm túc nói: “Cần em giúp gì sao? Cứ việc nói là được, chỉ cần em có thể thì sẽ làm hết.”
Bên kia, Đường Tụng hít thở nặng nề hơn chút: “Một lời đã định! Nhưng việc này không vội, chờ em hoàn thành nhiệm vụ đầu tư này rồi tính.”
Trình Nhạc Nhạc đứng thẳng, tràn đầy tự tin nói: “Tốt, thân ái, em sẽ mau chóng hoàn thành nó! Sẽ không để anh thất vọng.”
Hai người lại trò chuyện hai câu không cùng một kênh.
Trình Nhạc Nhạc vỗ vỗ trán, cười nói: “Đúng rồi, cuối tuần này bạn học cấp 3 của em sẽ tụ tập, đại bộ phận đều là người học ở Yến Thành, anh có muốn đi tham gia với em không?”
“Chỉ sợ không được rồi, tuần này anh phải đi Ma Đô công tác, phải ở bên kia mấy ngày.”
“Vậy thì thôi, em sẽ báo cáo hành trình với anh, bên trong có rất nhiều con gái, sẽ không có chuyện gì.”
“Ah…” Đường Tụng yên lặng giây lát, nói: “Em nói như vậy, anh lại thấy không yên tâm. Dù sao Nhạc Nhạc nhà ta cũng xinh đẹp và ưu tú như vậy, em gửi thời gian và địa chỉ cho anh, anh tìm người đưa đón em.”
Nghe hắn tán dương, cảm nhận được hắn coi trọng.
Trình Nhạc Nhạc nở nụ cười hạnh phúc: “Cảm ơn, vậy anh đi mau đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Cúp máy.
Đường Tụng đi vào phòng quần áo, bắt đầu chọn đồ cho hôm nay.
Cuộc hẹn với trí nghiệp Thiên Hải vào 10 giờ, hắn cũng rất coi trọng lần đầu tư này.
Hi vọng dựa vào nó để rèn luyện năng lực tổng hợp của mình.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên một bộ quần áo màu đen tuyền.
“Thời trang – công thành danh toại”, trang phục chính thức kiểu Anh.
Với lại cái tên này cũng rất thích hợp với trường hợp hôm nay.
Đường Tụng gõ gõ giá áo, bắt đầu mặc từng món vào.
Áo sơ mi trắng, âu phục đen, quần tây đen, cà vạt đen, giày da đen.
Đầu óc rõ ràng, thân thể thả lỏng hơn không ít.
Trí lực +2, sức chịu đựng +2, get!
Một lúc sau, kỹ năng bị động ‘côn đồ âu phục’ có hiệu lực.
Tinh thần trở nên vô cùng phấn chấn, cả người tràn đầy sức sống, hưng phấn.
Mị lực +1, sức chịu đựng +5, nhanh nhẹn +5, kỹ năng chiến đấu, get!
Mở bảng thuộc tính.
Tuổi tác: 24, chiều cao 1m85, cân nặng: 83kg.
Trí lực: 82 (80+2), sức chịu đựng: 82 (75+2+5), nhanh nhẹn: 79 (74+5).
Mị lực: 71 (70+1).
Ba thuộc tính đều đạt khoảng 80, mị lực vượt quá 70.
Nhìn thanh niên anh tuấn phi phàm trong gương, Đường Tụng nở nụ cười tự tin.
Là thời điểm xuất phát đến mục tiêu mới.
“Công thành danh toại.” Hắn lẩm bẩm một câu.
Di đến trước tủ đồng hồ, lấy ra chiếc Patek Philippe 5374.
Hơi thở tiền tài lập tức đập vào mặt.
10 phút sau.
Chiếc Rolls Royce lái ra khỏi Yến Giang Biệt Viện.
…
Bãi đỗ xe mặt đất của cao ốc Thành Nguyên.
Từ Tình mặc đồng phục luật sư đứng trong đám người.
Nàng đang run lẩy bẩy, không phải vì lạnh, mà là vì khẩn trương.
Chung quanh nàng là một nhóm 6 vị luật sư am hiểu từng lĩnh vực do Hạ Thiên dẫn đầu.
Còn có 3 tên trợ lý luật sư giống như nàng.
Nhưng những trợ lý này đều có giấy chứng nhận luật sư, hơn nữa đều là người tốt nghiệp từ các đại học nổi tiếng trong và ngoài nước.
Từ TÌnh đứng cùng với những người này, có vẻ không hợp nhau cho lắm.
Giống như một con Husky trà trộn vào trong bầy sói.
Chỉ dám rụt cổ ở đó, giả bộ đang nghe rất chân thành, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa theo.
Nàng sở dĩ trà trộn được vào đây, hoàn toàn là do lãnh đạo Trần Ngọc Dao cứng rắn nhét vào.
Đại khái là muốn tìm việc cho nàng làm, thuận lợi kiếm chút lý lịch.
“Đáng ghét! Sao khách hàng vẫn chưa tới? Lạnh như vậy, chẳng may bị đóng băng thành kém thì sao bây giờ? Phải vẽ vòng tròn nguyền rủa tên này mới được!”
“Đường tiên sinh đến rồi!” Không biết ai nói ra, đám người vội vàng tụ tập lại.
Từ Tình lập tức thở phào, cũng đi theo đám người.
Chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi đi đến, phía sau còn có mấy chiếc Benz và Audi A8.
Rất nhanh, một chiếc Mercedes dừng lại, pháp vụ Trương Thành Viễn 2 nhân viên bộ phận hành chính đi xuống.
“Chào các vị.” Trương Thành Viễn là luật sư ở Đường Kim, tự nhiên rất quen thuộc với bọn họ.
Đúng lúc này, cửa sổ phía sau xe Rolls Royce hạ xuống.
“Đường tiên sinh!”
“Đường tổng!”
…
Mấy luật sư quen thuộc vội vàng tiến lên chào hỏi.
Đường Tụng gật đầu.
Nhìn thấy Từ Tình thò đầu ra thì kinh ngạc nói: “Sao em cũng đến?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Từ TÌnh lập tức nhìn qua.
Miệng lập tức há hốc: “Đường… Đường Tụng.”
Ánh nắng xuyên thấu qua khe hở của các tòa nhà cao tầng, vừa vặn rơi vào Đường Tụng mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng.
Hắn ngồi trong Rolls Royce, tự phụ, cao ngạo, lạnh lùng, nghiêm túc.
Nhìn qua đã biết khó dây vào, cảm giác áp bách MAX điểm!
Từ Tình sợ run người.
“Nếu như Đường Tụng ăn mặc như vậy muốn đánh mông mình, vậy mình nào dám từ chối!”
Trong đầu không nhịn được mà bắt đầu diễn hóa ra kịch bản mới cho tiểu thuyết.