Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 635 - Chương 635: Chải Tóc Như Người Lớn

Chương 635: Chải tóc như người lớn Chương 635: Chải tóc như người lớn

……

“Lên xe!” Đường Tống ngồi hàng sau chiếc Rolls Royce, ánh mắt lạnh lẽo mà thâm trầm, giọng điệu không cho nghi ngờ.

Từ Ngôn Tình mím chặt môi, quật cường mà trầm mặc.

Nắng ấm rơi trên áo sơ mi trắng của nàng, bao phủ gương mặt xinh đẹp của nàng.

“Trời lạnh rồi, phòng luật sư Ngôn Tình cũng nên đóng cửa.” Hắn gục đầu xuống, nhếch miệng nở nụ cười quyến rũ lại điên cuồng.

“Đường Tống! Anh!”

“Lên xe! Tôi sẽ không lặp lại lần thứ ba!”

Sắc mặt Từ Ngôn Tình thay đổi, nhưng vẫn bất đắc dĩ ngồi lên.

Cửa sổ thủy tinh ngăn cách trong và ngoài.

Ngay sau đó, cánh tay cường tráng hữu lực nắm lấy nàng, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao phủ nàng.

Áo sơ mi bị cởi ra, thân thể mất đi khống chế.

“Đừng! Đường Tống! Anh muốn làm gì!? Tên khốn này!”

Đường Tống dùng sức đè đầu nàng xuống, từ từ, từ từ thấp hơn. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ

“Ô ô ô…”

……

“Đang hỏi em kìa! Còn ngây ra đó làm gì?”

Đường Tụng gõ gõ cửa xe, phát ra âm thanh nặng nề, làm Từ Tình giật mình tỉnh lại.

“A, a! Tôi lên xe ngay!” Từ Tình mặt đỏ bừng, mở cửa leo lên xe luôn.

Đám đồng nghiệp chung quanh đều ngây người.

Đường Tụng cũng không hiểu nàng đang làm gì, vô thức lùi vào trong.

“Rầm!” Cửa xe đóng lại.

Từ Tình thấp thỏm ngồi cạnh Đường Tụng, hai chân nhịn không được mà run run.

Luật sư Hạ chợt mở miệng nói: “Đường tiên sinh, tiểu Từ là trợ lý của luật sư Trần Ngọc Dao, lần này đi theo chủ yếu là phụ trách chỉnh lý kỷ yếu hội nghị và điều tra nghiên cứu, báo cáo.”

“Ừm, các vị lên xe đi, hôm nay làm phiền các vị.” Đường Tụng gật đầu.

“Nên làm mà.” Luật sư Hạ đáp một câu, rồi dẫn đám đồng nghiệp đi về phía sau.

Theo đám người biến mất.

Từ Tình cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Sắc mặt nàng cứng đờ, rụt thân thể vào trong góc.

“Xong đời! Mình vậy mà lại tự chui đầu vào lưới! Chẳng may Đường Tụng ôm mình, ấn đầu mình xuống thì làm sao bây giờ???!!!!”

Đôi mắt tối như mực của nàng run rẩy, nói: “Chuyện này… ha ha, thì ra khách hàng hôm nay là anh nha! Thật là trùng hợp, thật là trùng hợp! Tôi chỉ lên xe trò chuyện 2 câu thôi, bây giờ xuống ngay.”

Đường Tụng mỉm cười, không nói gì, đưa tay đóng cửa sổ xe.

Nói với Ngô Gia Di: “Xuất phát đi.”

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

Từ Tình xấu hổ tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.

Chú ý đến Đường Tụng vẫn còn nhìn mình, Từ Tình giả bộ bình tĩnh: ‘Đúng rồi Đường Tụng, tôi nghe nói hôm nay rất hoành tráng, còn có đài truyền hình đến tham gia, có phải thật không nha?”

“Lát nữa em sẽ biết.” Đường Tụng thuận miệng nói một câu, vươn tay qua vòng eo của nàng, kéo nàng vào trong ngực mình.

Sắc mặt Từ Tình kinh hoàng thất thố, đưa tay che miệng mình: “Đừng! Tôi không muốn ăn kẹo que trên xe!”

Ngô Gia Di đang lái xe vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

Đường Tụng gõ gõ lên trán nàng, tức giận nói: “Đầu óc em đang nghĩ cái gì? Kẹo que cái gì?”

“Không có gì, không có gì, đùa thôi.” Từ Tình vội vàng chống chế, còn liếc trộm túi quần hắn.

Đường Tụng hơi cúi đầu, ngậm lấy cánh môi phấn nộn của nàng.

Khuôn mặt Từ Tình nhanh chóng nóng lên, đưa tay đẩy nhẹ lồng ngực của Đường Tụng.

Nhưng rất rõ ràng là không có hiệu quả gì.

Một lát sau, nàng híp mắt, trong lỗ mũi phát ra âm thanh êm tai.

“Tiểu Tụng Tử đáng chết, bản tiểu thư thấy hôm nay anh rất đẹp trai, nên miễn cưỡng tha cho anh.”

Tập đoàn trí nghiệp Thiên Hải.

Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi ngồi thẳng.

Đảo mắt nhìn chung quanh, trong mắt mắt theo vẻ co quắp và khẩn trương.

Khu làm việc rộng rãi sáng tỏ, các thiết bị và nội thất cao cấp xa hoa, bồn hoa cây cảnh to lớn, công nhân viên chức ung dung tự tin.

Họ chưa từng thấy qua cảnh này, khiến cho hai sinh viên còn chưa ra khỏi trường rất thấp thỏm.

Vương Vân Phong đi tới.

Hắn vỗ vỗ bả vai hai người bạn cùng phòng: “Lão Đinh, A Phi, hai người yên tâm chờ đi, lát nữa sẽ có người đến dẫn hai người đi phỏng vấn.”

“Anh Phong, không đi cùng chúng tôi sao?” Hai người hỏi.

Vương Vân Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi phải đi tham gia hoạt động nghênh đón với giám đốc Tôn, vị khách này rất tôn quý, đến bàn hạng mục hơn tỷ đấy.”

“Hơn tỷ!?”

“Móa! Kinh vậy!”

Vương Vân Phong nhíu mày: “Nơi này là tổng bộ trí nghiệp Thiên Hải, hai người nói chuyện và làm việc phải chú ý một chút, tôi đi trước.”

“Được được! Tạm biệt anh Phong!” Hai người liên tục gật đầu, đôi tay xoa xoa đầu gối.

Vương Vân Phong mặc âu phục Armani, một tay bỏ túi, dạo bước tại hành lang tầng 18.

“Vân Phong!”

“Chào!”

“Buổi sáng tốt lành!”

Khóe miệng Vương Vân Phong cong lên, cúi đầu chào hỏi với đám đồng nghiệp.

Đi đến phòng họp, bên trong đã có hơn 10 người.

Vương Vân Phong sửa sang kiểu tóc, ưỡn ngực đi vào.

Ánh nắng xuyên thấu cửa sổ sát đất, vẩy vào trong phòng họp, đánh lên nửa người hắn.

Vương Vân Phong cảm giác, mình đang từng bước đi đến đỉnh cao của cuộc đời.

Loại cảm giác này, thật mẹ nó sướng!

“Vân Phong, mau tới đây, tiếp theo, tôi sẽ an bài nhiệm vụ cụ thể.” Tôn Văn thấy hắn đến, lập tức vẫy tay với hắn.

“Được.” Vương Vân Phong bước nhanh hơn, đi qua đứng cạnh Tôn Văn.

“Bộ môn chúng ta không phụ trách quá trình tiếp đón cụ thể, hành chính và PR đã chuẩn bị xong rồi! Hôm nay, nhiệm vụ của chúng ta là chi tiết! Chi tiết! Chi tiết!”

“Tôn Văn Nghĩa, Lý Toàn, Vương Ngọc Anh, ba người qua phòng khách, kiểm tra chỗ ngồi, bảng tên, đồ ăn uống…”

“Trương Dương Dương…”

Tôn Văn đã làm ở tập đoàn hơn 4 năm, trước mắt đang làm giám đốc vận doanh ở tổng bộ.

Ngoại trừ quan hệ mạnh ra, năng lực của nàng cũng rất xuất sắc.

Công việc ngay ngắn rõ ràng, cẩn thận tỉ mỉ, rất có phong thái của nữ cường nhân.

Cuối cùng, Tôn Văn đảo mắt qua đám người.

Vô cùng chân thành nói: “Trong quá trình tiếp đón, những vị khách kia có nhu cầu gì cũng phải thỏa mãn, nếu không làm được thì lập tức liên hệ với tôi.”

“Tôi tuyên bố lần nữa! Buổi tiếp đón hôm nay rất quan trọng, quan hệ đến tương lai của tập đoàn. Ai dám làm hỏng, vậy thì tự cuốn xéo đi.”

“Vâng!”

“Vâng!”

Chờ đám người rời đi.

Tôn Văn lại đưa mắt nhìn bạn trai, trong mắt lộ ý cười.

Nàng vỗ vỗ ngực Vương Vân Phong: “Rất không tệ, rất đẹp trai!”

Vương Vân Phong đứng thẳng hơn.

Phối hợp với khuôn mặt tuấn tú, khí chất sạch sẽ, cười lên giống như mỹ nam trong phim Hàn.

Đối với người xem các loại phim Hàn lớn lên như Tôn Văn, thật sự là rất hợp gu.

“Văn Văn, em cũng rất xinh đẹp, chiếc váy hôm nay là kiểu mới sao? Anh chưa từng thấy em mặc.” Vương Vân Phong chân thành nhìn nàng.

Ánh mắt Tôn Văn lập tức mềm xuống, nhịn không được mà tiến lên hôn hắn một cái: “Tối nay về nhà cùng em, em muốn thưởng cho anh.”

Thận của Vương Vân Phong run lên: “Anh còn phải viết luận văn.”

Tôn Văn che miệng cười khẽ, liếc mắt đã nhận ra tâm tư của hắn: “Vân Phong, em cảm thấy anh phải đi tập thể hình, thân thể anh quá gầy, với lại sức chịu đựng hơi kém. Bên dưới có phòng tập rất không tệ, em giúp anh làm cái thẻ năm, còn mua khóa học cho anh. Sau này mỗi ngày rèn luyện 1 tiếng.”

“Chuyện này…” Vương Vân Phong có chút đau răng.

Tôn Văn vỗ vỗ phía dưới của hắn: “Thân ái, đi thôi, tiếp theo là thời khắc quan trọng, em vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội cho anh lộ mặt, ngàn vạn lần phải ổn định.”

Mặc kệ thế nào, người bạn trai này của mình cũng có vẻ ngoài rất ưu tú, EQ cũng không tệ.

Chải tóc như người lớn, mặc âu phục vào.

Thừa sức tiếp đón khách quý.

Bình Luận (0)
Comment