Cao ốc tổng bộ trí nghiệp Thiên Hải nằm ở khu vực trung tâm thành phố.
Là một cao ốc mang tính tổng hợp, bao gồm văn phòng, hội nghị, lễ tân, tiếp đón…
Vẻ ngoài được thế kế rất đặc biệt, tràn đầy cảm giác hiện đại.
Kiến trúc chủ thể áp dụng thiết kế tường thủy tinh, rèm và kết cấu bằng thép, nhìn qua giống như một viên kim cương sáng chói, rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Phía trước cao ốc là quảng trường rộng rãi, được quét dọn sạch sẽ, phía trên còn có rất nhiều cây xanh trang trí.
Bên ngoài cổng đã có rất nhiều người.
Các nhân viên phụ trách hoạt động tiếp đón vẫn đang bận rộn bốn phía.
Còn có truyền thông khiêng camera đang ghi âm và phát hình.
Lấy chủ tịch tập đoàn Tôn Kế Hàng cầm đầu, đổng sự, tổng giám đốc, lãnh đạo các ban ngành, phó tổng giám đốc… tất cả đều có mặt.
Bạn cũ của Đường Tụng, phó tổng giám đốc Trương Thành Viễn đứng ngay cạnh chủ tịch và lãnh đạo chính phủ.
Ngay cả tổng giám đốc tập đoàn cũng phải đứng sang một bên.
Với tư cách là người thúc đẩy chuyện này, hắn hoàn toàn xứng đáng là linh hồn của lần hội đàm này.
Cơ cấu nội bộ của trí nghiệp Thiên Hải rất đặc biệt, mấy vị phó tổng chỉ là lãnh đạo quản lý cấp cao, chỉ phụ trách một lĩnh vực riêng của mình.
Nói đến quyền lợi, họ còn kém hơn giám đốc tài vụ, giám đốc vận doanh một chút.
Nếu như chuyện này thành công, vậy trừ phần thưởng kếch xù ra, hắn cũng có cơ hội ngồi lên chức tổng giám đốc.
“Vân Phong, cha em đang nhìn kìa, nhớ biểu hiện tốt một chút! Chờ khách quý đến, chủ động tiến lên trước, thời điểm tiếp đãi thì phải nhiệt tình một chút. Phải duy trì nụ cười tiêu chuẩn, anh cao 1m8, cộng thêm gương mặt này, tuyệt đối bắt mắt. Còn phải chú ý góc độ camera, cố gắng để mình xuất hiện trong màn ảnh.”
Tôn Văn nói nhỏ với Vương Vân Phong, biểu cảm rất nghiêm túc.
Nàng thật sự muốn bồi dưỡng người bạn trai này, tương lai trở thành phụ tá đắc lực của mình trong tập đoàn.
Cổ phần của trí nghiệp Thiên Hải rất phân tán, nội bộ rắc rối phức tạp, cổ đông có đủ loại Tư Mộ, VC, công ty nhà nước.
(Tư Mộ: Phương thức đầu tư chứng khoán chỉ giới hạn trong một số cơ cấu tài chính đặc định.)
Cha mặc dù là chủ tịch, nhưng chỉ cầm 32% cổ phần.
Nếu nàng không đủ thực lực, muốn kế nhiệm cũng khó.
Đây cũng là vì sao nàng lại cam tâm đi làm từ công ty con, từng bước trèo lên vị trí này.
“Anh biết! Em cứ yên tâm!” Vương Vân Phong bình tĩnh gần đầu: “Anh có bao giờ tuột dây xích vào thời khắc mấu chốt chưa?”
Tôn Văn lườm hắn một cái, nói nhỏ: “Còn ít lần sao?”
Nói xong lại liếc nhìn phía dưới của hắn.
Vương Vân Phong bờ môi run rẩy, không dám nói tiếp.
Thời gian đến gần 10 giờ sáng.
Giám đốc hành chính bước nhanh tới: “Lãnh đạo chính phủ sắp đến rồi.”
Một chiếc Audi cắm cờ đi chậm rãi đi tới.
Tôn Văn dẫn Vương Vân Phong và mấy quản lý đứng bên cạnh đường.
Cửa xe mở ra, các lãnh đạo của cục xây dựng, cục văn hóa và du lịch… lần lượt xuống xe.
Đám người chủ tịch Tôn Kế Hàng vội vàng tiến lên tiếp đón, trao đổi tiến triển của hạng mục.
Hạng mục căn cứ điện ảnh dừng lại đã ảnh hưởng cực lớn.
Quan hệ đến dân sinh của mấy ngàn người, trên chục ngàn người, còn có lượng lớn tài chính và tiêu phí của khách du lịch.
Tất cả mọi người đều chịu áp lực, khẩn cấp tìm phương án giải quyết.
Đường Tụng xuất hiện, không thể nghi ngờ là một ánh ban mai trong đêm tối.
Vì gia tăng tỷ lệ thành công, các lãnh đạo đều đích thân trình diện, rất cho mặt mũi.
Trong đám người, ánh mắt Vương Vân Phong lấp lóe, đi theo những lãnh đạo này, nội tâm hết sức kích động.
Những lãnh đạo này, ngày thường chỉ có thể nhìn thấy trên tin tức.
Hắn điều chỉnh chỗ đứng, mang theo nụ cười xán lạn, để mình xuất hiện trong bối cảnh của những vị lãnh đạo này, tự nhiên cũng xuất hiện trong màn ảnh.
“Đường tiên sinh cũng đến rồi!” Phó tổng Trương Thành Viễn cười chỉ chỉ sang phía đông quảng trường.
Âm thanh nói chuyện lập tức nhỏ xuống.
Lãnh đạo chính phủ, lãnh đạo tập đoàn đều quay người, nhìn về phía bên kia.
Đám nhân viên tập đoàn cũng lên tinh thần.
Chính chủ đến rồi!
Đi đầu chính là một chiếc Rolls Royce mới tinh, trang trọng, ưu nhã, nghiêm túc.
Phía sau xe là hai chiếc Audi A8L, hai chiếc Benz V260L.
Năm chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cổng.
Những lãnh đạo tập đoàn tiến lên mấy bước, chuẩn bị nghênh đón vị cứu tinh này.
Tôn Văn thấy thế, vội vàng đẩy Vương Vân Phong một cái.
Dẫn hắn đứng trong góc đám người, phía sau Rolls Royce.
Nàng biểu hiện rất hào phóng tự nhiên, mang theo nụ cười chân thật.
Vương Vân Phong ở bên cạnh thì có hơi co quắp.
Cạnh cạnh canh…
Mấy chiếc xe lần lượt mở cửa.
Một đám nam nam nữ nữ ăn mặc trang trọng bước xuống, trên người tràn đầy khí chất tinh anh.
Cửa sau xe Rolls Royce cũng chậm rãi mở ra.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục luật sư, mang cặp công văn bước xuống.
Từ Tình đảo mắt một vòng, mang theo nụ cười cứng ngắc mà gật gật đầu với đám người.
Nội tâm lại thấp thỏm đến cực điểm.
“Mẹ ơi! Hù chết bảo bảo! Tại sao mình phải ngồi ở chỗ này chứ!”
Tiếp đó, nàng kéo cửa xe, liếc mắt ra hiệu với Đường Tụng bên trong: “Tiểu Tụng Tử! Còn không mau ra hộ giá!!”
Đường Tụng mỉm cười, buộc cúc áo âu phục, bước chân xuống xe.
Dáng người tỷ lệ vàng, thời trang cao cấp.
Đôi mắt sáng ngời có thần, mái tóc đen kịt, ngũ quan tuấn mỹ.
Tăng thêm khí chất ‘côn đồ âu phục’.
Mặt trời càng nóng bỏng, bên cạnh là chiếc Rolls Royce trang trọng.
Hắn đứng ở trung ương đám người, nhìn khắp bốn phía.
Vạn chúng chú mục, bình tĩnh mà ưu nhã.
Không ít nữ tính ở hiện trường kêu lên.
Nhìn thấy hắn là có thể tin tưởng, tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết là có thật.
Từ Tình cắn môi một cái, trong đầu lại bắt đầu diễn hóa ra kịch bản.
Tôn Văn đứng khá gần, hơi thở bắt đầu nặng hơn, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Dáng người này! Khí chất này!
Đây… đây chính là ‘Vương Vân Phong Pro Max RS số lượng có hạn’ trong mơ của nàng.
Vương Vân Phong nhìn khách quý của tập đoàn bước xuống xe.
Hai mắt trợn trừng trừng, thân thể cứng đờ, tựa như không dám tin tưởng vào mắt mình.
Đường Tụng đảo mắt qua đám người, chỉ dừng trên người Vương Vân Phong một chớp mắt, lại lập tức rời đi.
Ánh mắt lạnh nhạt và lạnh lùng, căn bản không để hắn vào mắt.
Sắc mặt Vương Vân Phong đỏ lên, vội vàng cúi đầu, thân thể run rẩy, sợ hãi mà kinh hoàng.
“Đường Tụng?! Là tên này thật! Sao có thể? Mình nên làm gì?”
Trong trời đông giá rét, trán Vương Vân Phong lại chảy mồ hôi.
“Đường tiên sinh, hoan nghênh đến thăm trí nghiệp Thiên Hải chúng tôi, hết sức vinh hạnh!”
Đám người Trương Thành Viễn và chủ tịch Tôn Kế Hàng nhiệt tình nghênh đón, chủ động bắt tay Đường Tụng.
Một đám trung niên 40, 50 tuổi bao vây lấy Đường Tụng.
Tôn Văn liếc mắt nhìn bạn trai, thấy biểu cảm của hắn thì nhíu mày.
Thật sự là mất mặt.
Nàng dùng giày cao gót đá hắn một cái: “Chú ý hình tượng! Camera ngay bên cạnh! Cha em còn đang nhìn kìa!”
Toàn thân Vương Vân Phong run lên, ánh mắt hoảng loạn, nói: “Văn Văn, anh… anh đau bụng, phải vào nhà vệ sinh.”
Khóe miệng Tôn Văn giật giật, nghiêm túc nói: “Nhịn!”