“Năm nay, tỉnh ban bố rất nhiều chính sách mới, chỉ để xúc tiến sự nghiệp văn hóa và du lịch của tỉnh phát triển, thăng cấp chất lượng dịch vụ du lịch, thôi động khách du lịch…”
“Căn cứ điện ảnh chính là một khâu quan trọng trong đó, ngoại trừ kéo theo kinh tế khu vực, lực ảnh hưởng còn khuếch tán ra toàn tỉnh.”
“Trí nghiệp Thiên Hải chúng tôi thành lập năm 2003, vốn đăng ký 520 triệu NDT, đối ngoại đầu tư 29 xí nghiệp, có thực lực và văn hóa xí nghiệp…”
…
Trên đường tham quan cao ốc Thiên Hải.
Lãnh đạo chính phủ không ngừng giới thiệu hạng mục căn cứ điện ảnh.
Đám cao tầng trí nghiệp Thiên Hải cũng thể hiện quyết tâm và thực lực của tập đoàn mình.
Đường Tụng vẫn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn đưa quan điểm của mình.
Thái độ ôn hòa nội liễm, không kiêu ngạo không tự tự, dáng vẻ đoan chính ưu nhã, để người ấm áp như gió xuân.
Trải qua hai loại sách huấn luyện, tố dưỡng của hắn đã cực cao.
Cho thấy sự trầm ổn và thành thục vượt quá tuổi tác.
Để đám trung niên này sợ hãi thán phục không thôi.
Tham quan xong, đám người đi thang máy lên tầng 24.
Tôn Kế Hàng đưa tay ra hiệu: “Các vì, mời đi bên này! Chúng ta vào phòng khách trò chuyện, chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng các loại số liệu và tài liệu về tài vụ, pháp vụ và nhân viên của căn cứ điện ảnh.”
Đường Tụng gật đầu.
Cất bước đi dọc theo hành lang sáng tỏ.
Hai bên hành lang treo không ít tranh vẽ và danh ngôn của người nổi tiếng.
Vòng qua một ngã rẽ, cửa phòng khách rộng mở xuất hiện trước mắt.
Đường Tụng hơi nhíu mày, nhìn Vương Vân Phong đứng bên trái cửa lớn.
Thù oán của hai người, hoàn toàn là vì Thu Thu.
Vô tình đánh mặt Vương Vân Phong trong đại lý xe, còn là mấy lần.
Kết thúc hợp tác với mình, video quay xong cũng không được đăng.
Nhưng sau đó mình đã cất cánh, nên đã quên chút thù oán nhỏ này rồi.
Loại tiểu nhân vật này, nếu không tự nhảy ra thì hắn cũng không nhớ nổi.
Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng, sắc mặt Vương Vân Phong đỏ bừng, hai chân run run.
Thân thể thẳng tắp dần dần cong xuống.
Tôn Văn ở bên cạnh nhíu mày, ‘hừ’ nhẹ một tiếng.
Tiếng bước chân dày đặc đang tới gần.
Đám người ồn ào đi đến trước cửa phòng tiếp khách.
Đường Tụng đột nhiên dừng bước, lạnh nhạt nhìn vào Vương Vân Phong.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn vào hắn.
Không hiểu ý của vị Đường tiên sinh này.
Áp lực khổng lồ làm Vương Vân Phong sup đổ.
Sợ hãi, phẫn nộ, kinh hoàng, sụp đổ…
Hắn cảm giác giờ phút này, mình là con sâu cái kiến trong gió, thân bất do kỷ, mặc người nắm bắt.
Chủ tịch Tôn Kế Hàng nhíu mày, hỏi: “Đường tiên sinh, có vấn đề gì sao?”
“Cậu ta là nhân viên công ty các vị?”
“Đúng, chuyên viên chấp hành của bộ vận doanh hoạt động.” Tôn Kế Hàng tự nhiên biết bạn trai của con gái mình.
Đường Tụng thu hồi ánh mắt từ trên người Vương Vân Phong, cười nhạt nói: “Không có gì, chỉ là trước kia có chút xung đột nhỏ, không ngờ lại gặp phải ở đây, đúng là trùng hợp.”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, thậm chí còn mang theo tia vui vẻ thoải mái.
Hắn nói rất bình thản, không mang theo một tia thù hận hay giận dữ nào.
Giống như đang biểu đạt ‘chuyện cũ như gió, tiêu tán vô tung’.
Nhưng mỗi một người nghe được đều cứng lại.
Nhất là cao tầng của trí nghiệp Thiên Hải, ánh mắt nhìn về phía Vương Vân Phong đã hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt Tôn Văn đờ đẫn, không thể tin nổi mà nhìn bạn trai mình.
Nàng không thể hiểu nổi, một sinh viên bình thường như Vương Vân Phong lại trêu chọc được Đường Tụng.
Đây chính là chủ quốc tế Tinh Phong, đại nhân vật sắp đầu tư 1.4 tỷ để tiếp bàn cho địa sản Tín Đông.
Tiếp theo chính là sợ hãi, quá sợ hãi.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn!
Nếu như tất cả thuận lợi thì còn tốt, nhưng nếu chẳng may thất bại…
Vương Vân Phong sẽ là tội nhân lớn nhân, là kẻ đứng mũi chịu sào.
Nàng là người bạn gái, là lãnh đạo bộ môn, đề cử hắn đến tiếp đón, chính là người có trách nhiệm tiếp theo.
Vương Vân Phong cắn chặt răng, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Trải qua ba tháng như bật hack.
Khiến hắn rơi vào ảo tưởng mê ly, tự tin dâng trào.
Bây giờ Đường Tụng đột nhiên xuất hiện, đã đánh hắn ngã từ trên trời xuống, hung hăng đạp xuống dưới chân.
Đường Tụng không thèm nhìn Vương Vân Phong nữa, mà bình tĩnh đi vào phòng.
Tôn Kế Hàng liếc nhìn Vương Vân Phong một cái, vỗ vỗ một vị cao tầng ở bên cạnh.
Tiếng bước chân dày đặc lại vang lên.
Chờ đến khi cửa phòng tiếp khách đóng lại.
Tôn Văn và Vương Vân Phong mới lấy lại tinh thần.
Giám đốc nhân lực tập đoàn Diệp Thanh Thanh nghiêm túc nói: “Vương Vân Phong, cậu tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi, sau này đừng đến nữa.”
Hắn chỉ là một thực tập sinh, đuổi việc cũng không cần lý do và bồi thường.
Vương Vân Phong thầm giật mình, nên đến vẫn phải đến.
Hắn nhìn về phía bạn gái với ánh mắt cầu cứu.
Tôn Văn thở sâu, sắc mặt khó coi nói: “Thu dọn đồ đạc đi, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cao ốc!”
Diệp Thanh Thanh không để ý hai người nữa, mà trực tiếp đi vào phòng tiếp khách.
“Văn Văn! Anh… anh không ngờ…” Trong mắt Vương Vân Phong mang theo tia cầu xin.
“Ba!” Trên mặt Vương Vân Phong hiện lên một dấu đỏ.
Đám nhân viên nhìn trộm bên này đều kinh ngạc.
Tôn Văn lắc lắc bàn tay, lạnh lùng nói: “Anh có xung đột với Đường tiên sinh, vì sao không nói ra? Anh biết mình đã mắc sai lầm lớn đến mức nào không? Anh biết mình đã gây họa lớn bao nhiêu không?”
Vương Vân Phong nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi, cảm giác Tôn Văn giờ phút này quá lạ lẫm.
Tôn Văn xả giận, hô hấp dần dần bình ổn lại.
Cũng có chút áy náy với hành vi vừa rồi của mình, nhưng nàng vẫn luôn cường thế và tự phụ như vậy, đương nhiên sẽ không chủ động xin lỗi.
Suy nghĩ một chút, giọng nàng hơi chậm lại: “Anh về trường trước đi, để xem hôm nay có thuận lợi hay không. Nếu không thì em cũng rất khó xử.”
Vương Vân Phong mím chặt môi, ánh mắt sáng tối chập chờn.
Cảm giác sỉ nhục chưa từng có khiến toàn thân hắn run rẩy.
Nhìn dáng vẻ này của hắn.
Tôn Văn cũng mềm lòng, dù sao cùng giường chung gối lâu như vậy, nàng cũng có tình cảm rất sâu với Vương Vân Phong.
“Vân Phong, anh đi về nghỉ ngơi một thời gian, bên này em vẫn còn quan hệ, sẽ giúp anh trải đường lần nữa, chuyện sau này… chúng ta từ từ tính.”
“Tạm biệt!” Vương Vân Phong nói một câu, rồi cất bước đi về phía cầu thang.
Hắn không chịu được ánh mắt của người chung quanh, cũng không muốn đi thang máy.
Đi vào khu làm việc tầng 18.
Vương Vân Phong rút mấy chiếc túi, bắt đầu lặng lẽ cất đồ vật của mình vào.
Gối ôm, chén nước, giấy, hộp trang điểm, kính, mỹ phẩm dưỡng da…
Không ít đồng nghiệp đều đang quan sát, nhưng không ai dám đi lên đáp lời.
Thu dọn xong hai túi đồ.
Vương Vân Phong cắn răng đá chiếc ghế đã ngồi hơn ba tháng, rồi quay người rời đi.
Trong lúc chờ thang máy.
Điện thoại chợt kêu lên.
Hắn móc ra xem chút.
Lý Mộc Tuyết: Cảm ơn.
Lý Mộc Tuyết: “Chia sẻ cho anh đoạn văn mà tôi thích nhất: Khi bầu trời u tối đến một trình độ nhất định, các vì sao sẽ chiếu sáng rạng rỡ.”
“Khi bầu trời u tối đến một trình độ nhất định, các vì sao sẽ chiếu sáng rạng rỡ.”
Vương Vân Phong nhẩm lại nhiều lần.
Nhìn ba chữ ‘Lý Mộc Tuyết’ này.
Cảm giác như một vệt sáng đâm thủng bóng tối, kéo hắn tỉnh lại từ trong vũng bùn.
“Nhìn thấy ánh sáng, đi theo ánh sáng, trở thành ánh sáng!”
“30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
“Lý Mộc Tuyết chính là thời cơ để mình lật bàn!”
“Tôn Văn, Đường Tụng! Chúng mày chờ đấy!”