Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 639 - Chương 639: Hàm Dương Du Hiệp Đa Thiếu Niên

Chương 639: Hàm Dương du hiệp đa thiếu niên Chương 639: Hàm Dương du hiệp đa thiếu niên

Phỏng vấn xong, nhận được câu trả lời chắc chắn.

Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi hưng phấn đến mặt đỏ tới mang tai.

Có thể đi vào một xí nghiệp đỉnh cấp như trí nghiệp Thiên Hải, tuyệt đối là may mắn bằng trời.

Nếu tốt nghiệp xong có thể chuyển thành chính thức, vậy thì tương đương với chuyện có một công tác ổn định và có thể diện.

Khả năng kén vợ gả chồng tăng mạnh.

Hơn nữa có công việc thực tập này, nói không chừng họ còn có thể kiếm được một trận yêu đương trong nửa năm cuối cùng tại đại học.

Chui vào rừng cây nhỏ, hưởng thủ một chút phong hoa tuyết nguyệt trong đại học.

“Được rồi! Hôm nay chúng ta dừng ở đây! Hai vị, thứ hai cầm thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, các loại giấy chứng nhận và ảnh chụp đến đây, cố gắng đến sớm một chút. Ký hợp đồng thực tập xong, còn cần đi nhận vật dụng văn phòng, ghi vân tay…”

HR trẻ tuổi xinh đẹp cười dặn dò hai người.

“Được được!”

“Làm phiền ngài rồi!”

HR gật đầu, điềm nhiên nói: “Khách khí rồi, thứ hai gặp lại.”

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt.”

HR mặc đồ OL, thân thể thon thả chậm rãi rời đi.

Trương Vũ Phi và Đinh Phú Vinh lưu luyến không rời nổi mắt.

Trương Vũ Phi tiến đến bên tai, nói nhỏ: “Quá đẹp! Quá có khí chất! Quyến rũ hơn đám nữ sinh trong trường nhiều lắm!”

Đinh Phú Vinh gật đầu phụ họa: “Không hổ là công ty lớn!”

Hai người cảm khái một lúc, rồi mới đi ra ngoài.

Trên đường rời khỏi cao ốc, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra chụp ảnh, chia sẻ đến vòng bạn bè, nhóm gia đình.

Nhận được vô số cảm khái và tán dương.

Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi dần dần tung bay.

Đầu óc toàn là tiền đồ tốt đẹp.

Lúc xế trưa.

Đám người tề tụ trong sảnh yến hội trên tầng cao nhất.

Ăn uống linh đình, tiếng người huyên náo.

Đường Tụng ngồi ở vị trí tốt nhất, bên cạnh là nguyên một mặt tường thủy tinh, cảnh đẹp phồn hoa đập vào mắt.

Từ Tình ngồi ở một bàn khác, chung quanh đều là đồng nghiệp trong phòng luật sư.

Nàng mặt ngoài ngồi nghiêm chỉnh, cái mông nhỏ lại uốn qua uốn lại, như ngồi trên bàn chông.

Một lát sau, thấy không có người chú ý, nàng mới lấy điện thoại ra gửi tin cho bạn thân.

Kể lại đại khái chuyện đã nhìn thấy và nghe được ngày hôm nay.

Tinh…

Ngôn Ngôn: “Hạng mục căn cứ điện ảnh giá trị 5 tỷ? Tình Tình, cậu đã có cơ hội tham dự, nhất định phải nắm chặt cơ hội này, thăm dò rõ ràng hạng mục, cố gắng trợ giúp Đường Tụng đi! Nếu cậu dám lười biếng, tối mình sẽ trói cậu lại rồi… hắc hắc hắc!”

Trong đầu Từ Tình lập tức hiện lên một hình ảnh.

Mình bị Đổng Ngọc Ngôn trói tứ chi vào giường.

Sau đó nàng cầm đạo cụ ma pháp, chậm rãi đi về phía mình.

Rùng mình một cái, Từ Tình vội vàng cất điện thoại, bắt đầu dựng tai lên nghe mọi người thảo luận.

“Căn cứ điện ảnh đang xây dựng một phòng quay chụp giả lập, có thể nói dẫn đầu toàn quốc, thậm chí là toàn cầu… Có thể tiết kiệm chi phí dựng cảnh đến 95%, màng đến không gian vô hạn…”

Tổng giám đốc Trần Lỗi của trí nghiệp Thiên Hải nói rất to và rõ ràng, âm thanh quanh quẩn trong bữa tiệc, không ngừng giới thiệu ưu thế của căn cứ điện ảnh.

Mặc dù hạng mục này là ban giám đốc quyết định, nhưng mà hắn là người thực hành.

Vấn đề của địa sản Tín Đông, đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến địa vị của hắn trong tập đoàn.

Ánh mắt Đường Tụng bình thản, chỉ yên tĩnh lắng nghe.

Sáng nay khảo sát một lát, chủ yếu là hiểu tỏ tình trạng tài chính, nguy cơ pháp luật, tiến độ công trình…

Mặc dù đã biết tình hình đại khái qua ‘bản thảo của Ngô Khác Chi’, nhưng hắn vẫn muốn tham dự từ đầu đến cuối.

Yến hội tiến hành hơn nửa tiếng.

Giám đốc nhân lực Diệp Thanh Thanh chậm rãi đi tới, cúi người đến bên người Đường Tụng.

Nhỏ giọng nói: “Đường tiên sinh, rất xin lỗi vì đã mang đến cảm nhận không tốt cho ngài. Vương Vân Phong chỉ là một thực tập sinh, đã rời chức khỏi tập đoàn, sau này cũng sẽ không xuất hiện trong bất kỳ xí nghiệp nào có liên quan đến trí nghiệp Thiên Hải.”

“Trần Tường Minh và Trần Vũ Mục ở công ty con của tập đoàn, cũng chính là cậu và chị họ của Vương Vân Phong, đều đang làm thủ tục rời chức. HR từng phỏng vấn Vương Vân Phong cũng bị sa thải vì làm trái với quy định của tập đoàn.”

“Ngoài ra, chúng tôi đã liên hệ với lãnh đạo trường đại học sư phạm Yến Thành, phản hồi lại hành vi ác liệt của vị học sinh này.”

Giọng nói của nàng nhu hòa, nói chuyện không nhanh không chậm, vô cùng êm tai.

“Ừm.” Đường Tụng gật đầu, cũng không để chuyện này vào lòng.

Một con quái nhỏ ở thôn tân thủ mà thôi.

Gặp phải thì tiện tay đè chết là được, căn bản không cần để ý.

Một vị đổng sự của trí nghiệp Thiên Hải nâng chén, cười nói: “Đường tiên sinh thật sự là tuổi trẻ tài cao, nhưng phân tích dung hợp phát triển AI và ngành điện ảnh vừa rồi đã làm tôi mở rộng tầm mắt, mời cậu một ly.”

Đường Tụng cầm ly rượu vang lên cụng ly: “Tương đổng quá khen.”

Hắn khẽ nhấp một ngụm, rượu đỏ nhuộm bờ môi, càng làm cho làn da trắng lạnh nổi bật hơn.

Hàm răng chỉnh tề trắng nõn, hơi thở tươi mát tự nhiên.

Diệp Thanh Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú này, trong lòng không khỏi thất vọng mất mát.

“Tân Phong mỹ tửu đấu thập thiên, Hàm Dương du hiệp đa thiếu niên.”

(Rượu Tân Phong chục ngàn một đấu, khác tới Hàm Dương có nhiều thiếu niên)

Thiếu niên lang hăng hái dưới ngòi bút của Vương Duy, đại khái chính là như vậy nhỉ?

Một thanh niên trẻ tuổi và ưu tú như nàng, nàng đúng là mới thấy lần đầu.

24 tuổi mà giá trị bản thân đã là mấy tỷ, ngoại hình và khí chất không thể bắt bẻ, ăn nói ôn hòa nội liễm…

Nếu nàng trẻ hơn 10 tuổi, tuyệt đối sẽ liều mạng theo đuổi vị Đường tiên sinh này.

Trong phòng họp nhỏ bên ngoài sảnh yến hội.

Chủ tịch Tôn Kế Hàng mang theo vẻ mặt âm trầm.

Tôn Văn cắn môi, ánh mắt quật cường nhìn vào cha mình.

Trải qua những lời quát mắng răn dạy và phát tiết, cảm xúc của Tôn Kế Hàng bình ổn lại, không còn giận như lúc đầu.

Tôn Kế Hàng chỉ con gái, nghiêm túc nói: “Nếu như con muốn làm việc ở tập đoàn, vậy cắt đứt tất cả liên hệ với Vương Vân Phong đi, thu hồi lại tất cả những thứ con tặng tên đó. Nếu không, con cũng từ chức đi, an tâm làm một phú nhị đại hưởng thụ cuộc sống đi.”

“Cha…” Tôn Văn hai mắt ngấn lệ, nhỏ giọng nói: “Cho con chút thời gian.”

“Tôn Văn, cha không thương lượng với con, mà là báo cho con biết. Con là người thông minh, cũng biết hạng mục này ảnh hưởng đến tập đoàn thế nào, con chỉ có một cơ hội này, tự giải quyết cho tốt đi.”

Tôn Kế Hàng nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.

Đẩy cửa sảnh yến hội, sắc mặt âm trầm lập tức trở nên ôn hòa và xán lạn.

Tôn Văn ngồi bệt trên ghế, hai bụm mặt, yên lặng rất lâu.

Trong mắt còn có ánh lệ lấp lóe.

Thở dài.

Lấy điện thoại, bấm số của Vương Vân Phong.

Bình Luận (0)
Comment