Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 640 - Chương 640: Anh Phong, Vân Phong, Phong Tử

Chương 640: Anh Phong, Vân Phong, Phong tử Chương 640: Anh Phong, Vân Phong, Phong tử

Ăn một bữa ở nhà ăn trường học.

Hai người Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi hưng phấn trở về ký túc xá.

Tiến vào sân nhà mình, nói chuyện cũng không cần cẩn thận nữa.

“Vị HR kia mặc OL quá đẹp, dáng người khỏi chê, dung mạo thì khá giống một nữ diễn viên JAV.”

“Giống ai??”

“Không nhớ lắm, hình như là Hashimoto Ichiro thì phải, chờ lát nữa tìm lại xem sao!”

“A Phi, ông quá dơ bẩn rồi! Nhớ gửi link cho tôi!”

“Hắc hắc!”

Hai người cười nói, cất đồ vật rồi ngồi trước máy tính.

Mở LOL, bắt đầu chinh chiến.

BGM trò chơi vang vọng toàn bộ ký túc xá.

Giải quyết được vấn đề công việc, Trương Vũ Phi hết sức vui vẻ, nhịn không được mà ngâm nga.

Đinh Phú Vinh cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, cũng rống theo.

Kẹt kẹt… cửa nhà vệ sinh mở ra.

Hai người giật nảy mình.

Thấy rõ là ai, đều kinh ngạc nói: “Anh Phong! Sao không ở công ty tiếp khách mà lại về rồi?”

Vương Vân Phong không mặn không nhạt: “Có việc cần xử lý.”

“A, a! Vậy làm game không?” Đinh Phú Vinh vội vàng đứng lên, rất chân chó mà tiến đến trước mặt Vương Vân Phong.

Vương Vân Phong phất tay nói: “Không cần, tôi còn chưa ăn trưa, hai người ai rảnh thì đi mua cho tôi một phần.”

Đinh Phú Vinh vội vàng đáp: “Tôi đi! Vừa hay muốn uống coca. Anh Phong, cơm chân giò heo được chứ?”

“Thêm lòng nước, thịt viên.” Vương Vân Phong thuận miệng nói: “Hai ngày nay hơi nóng, đừng lấy ớt.”

“Được, tôi đi ngay đây.” Đinh Phú Vinh cầm áo lông lên mặc.

“Tôi cũng đi cùng.” Trương Vũ Phi đứng lên: “Tôi đi mua cho anh Phong một ly nước chanh, giải ngắn.”

Sau khi nhập chức, hai người họ chỉ là thực tập sinh.

Có thể chuyển chính thức hay không, còn phải xem Vương Vân Phong có chịu hỗ trợ hay không.

Hơn nữa bạn gái Vương Vân Phong là giám đốc bộ môn! Chấp chưởng quyền sinh sát!

Nịnh nọt tuyệt đối không sai!

“Đi thôi!” Vương Vân Phong phất tay, đặt mông ngồi xuống giường mình.

Lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin cho Lý Mộc Tuyết.

Sáng hôm nay, tin nhắn của Lý Mộc Tuyết để hắn nhìn thấy hi vọng, cũng cảm thấy đối phương đã buông lỏng cảnh giác.

Lòng chân thành, sắt cũng bị mài thành kim!

Đồ vật tốt nhất, luôn ra sân vào lúc cuối cùng!

Về phần Tôn Văn…

Vương Vân Phong cười lạnh một tiếng, hắn sẽ nhớ cái tát hôm nay cả đời!

Một ngày nào đó, hắn sẽ đánh trở lại!

Đến khi đó…

Khi đang ảo tưởng, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Đinh Phú Vinh móc điện thoại ra.

Điện báo là số máy bàn.

Nghe máy.

“Alo, ai vậy?”

“Đúng đúng, tôi là Đinh Phú Vinh.”

“Chị Lâm, chào ngài, Trương Vũ Phi đang ở cạnh tôi, ngài có chuyện gì cứ nói là được.”

Ngay sau đó, Đinh Phú Vinh mở loa ngoài.

Giọng nói của HR phỏng vấn họ ngày hôm nay truyền ra: “Cậu Đinh, cậu Trương, vô cùng xin lỗi. Lãnh đạo mới thông tri, tình hình của hai vị tạm thời không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Lần này gọi điện là để báo cho hai vị biết, thứ hai không cần đến nữa. Cảm ơn hai vị đã chú ý đến trí nghiệp Thiên Hải! Chúc tiền đồ như gấm!”

Tút tút tút… đối phương trực tiếp cúp máy.

Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hoàng và khó tin trong mắt nhau.

Không đúng! Con vịt nấu chín, sao còn bay mất rồi?!

“Anh Phong!” Đinh Phú Vinh bước nhanh đến trước người Vương Vân Phong: “Đây là thế nào? Không phải nói xong rồi sao? Sao công ty lại đổi ý rồi? Đây không phải đùa chúng tôi sao?”

“Anh Phong! Hỏi giúp chúng tôi đi, cỏ phải là nhầm lẫn gì không?”

“Nhất định là HR nhầm lẫn!”

Sắc mặt Vương Vân Phong biến ảo không ngừng, cũng có chút khó hiểu.

Tôn Văn cũng không chia tay với mình.

Con gái chủ tịch an bài hai thực tập sinh cũng không được?

Đây không phải vô nghĩa sao?

Đinh linh linh… điện thoại trên giường bắt đầu rung lên.

Vương Vân Phong lập tức nghe máy.

Giọng nói lạnh lùng: “Anh đã chủ động từ chức, còn muốn thế nào nữa? Em là đại tiểu thư của trí nghiệp Thiên Hải, ngay cả 2 thực tập sinh cũng không giữ được sao? Đây là có ý gì?”

Bên kia yên lặng một lát.

“Nói đi!” Vương Vân Phong dùng sức đấm xuống ván giường.

Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi sợ hãi không thôi.

Vương Vân Phong chủ động từ chức? Chuyện gì vậy?

“Vân Phong.” Giọng nói của Tôn Văn hơi gian nan: “Lát nữa anh đem chiếc BMW M3 đến bãi đỗ xe quốc tế Trung Vân, chìa khóa cứ đưa cho nhân viên quản lý ở đó là được.”

“Cái… cái gì?” Vương Vân Phong nhướng mày.

Tôn Văn không trả lời, nói tiếp: “Chiếc đồng hồ và túi xách em mua cho anh, cả mấy bộ quần áo đặt làm riêng kia, cũng đặt vào trong xe đi, còn những món khác thì thôi.”

“Em đến cùng muốn làm gì?” Vương Vân Phong đã không nhịn được, nội tâm co quắp.

Hắn theo Tôn Văn ba tháng, tổng cộng được vài thứ như vậy.

Xe còn không phải đứng tên hắn, mà chỉ đưa hắn đi thay cho đi bộ.

Hiện giờ không chỉ đuổi việc mình, còn muốn thu hồi tất cả đồ vật quý giá?

Khinh người quá đáng!

“Vân Phong, khoảng thời gian này… chúng ta tách ra đi, cố gắng đừng liên hệ. Em không thể trêu vào Đường tiên sinh, cha em cũng không thể trêu vào. Chờ qua thời gian này, chờ họ quên anh, em sẽ bồi thường cho anh.”

“Em!” Vương Vân Phong tức đến đỏ bừng cả mặt.

“Em cũng bất đắc dĩ thôi, nếu em không làm vậy, em sẽ mất tư cách thừa kế tập đoàn. Anh cũng biết, ước mơ của em là chấp chưởng trí nghiệp Thiên Hải, đưa nó thành công ty bất động sản nổi tiếng thế giới. Em muốn trở thành Kim Mỹ Nga thứ hai, nằm mơ cũng muốn. Cho nên, em tuyệt đối không thể từ bỏ vị trí chủ tịch trí nghiệp Thiên Hải, hi vọng anh hiểu cho.”

Vương Vân Phong thầm cười nhạo.

“Kim Mỹ Nga? Cô cũng xứng! Cô có một phần mười nhan sắc của người ta, tôi quỳ liếm cho cô cũng được.”

“Được rồi, nói đến thế thôi, anh tranh thủ thời gian đưa đồ đi, chậm hơn chút nữa, em không đảm bảo cha em sẽ làm gì đâu, tạm biệt.”

Cúp máy.

Vương Vân Phong thất hồn lạc phách ngồi trên giường.

Mất phú bà, mất công việc, đồ hiệu bán sắc lấy được cũng mất luôn.

3 tháng như bật hack kia, tựa như chỉ là một giấc mơ.

Từng màn ngày xưa xông lên đầu, nuốt hết suy nghĩ của hắn.

Tôn Văn đáng chết! Đường Tụng đáng chết!

Hắn nắm chặt nắm đấm.

Sắc mặt của Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi cũng không dễ coi.

Bọn họ cũng nghe được một ít nội dung cuộc trò chuyện, nội tâm có suy đoán.

Vương Vân Phong bị cha người ta đuổi ra ngoài rồi?

Chia tay?

Ngay cả họ cũng bị tai bay vạ gió?

“Anh Phong, việc làm của tôi và A Phi làm sao bây giờ? Anh và giám đốc Tôn còn hi vọng không?” Đinh Phú Vinh khẩn trương hỏi một câu.

“Cút!” Vương Vân Phong quát lên: “Không thấy tôi còn nghỉ việc rồi sao? Hai người còn muốn vào trí nghiệp Thiên Hải?”

Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi đều biến sắc mặt.

“Vân Phong, ông có thể nói chuyện tử tế không? Chúng tôi nói chuyện rất nhẹ nhàng với ông.” Trương Vũ Phi thấy công việc đã xong, nói chuyện cũng không khách khí nữa.

Đinh Phú Vinh phụ họa theo: “Đúng vậy, ông có chuyện khó xử, cứ nói ra chúng ta cùng nghĩ biện pháp.”

“Đinh linh linh…” Điện thoại của Vương Vân Phong lại vang lên.

Cậu!

Nhìn điện báo, Vương Vân Phong thầm giật mình.

Cậu mình làm việc ở công ty con dưới cờ trí nghiệp Thiên Hải.

Trí nghiệp Thiên Hải là công ty địa sản hàng đầu ở bản địa, danh ngạch thực tập sinh ở tổng bộ rất khan hiếm.

Hắn có thể lấy được danh ngạnh, chính là nhờ cậu hỗ trợ.

Khi đó còn đi mua xe với Thu Thu, tặng cho em họ với tư cách đáp lễ.

Cũng là ngày hôm đó gặp được Đường Tụng, tạo thành mầm tai vạ cho hôm nay.

Nghe máy.

Vương Vân Phong thấp thỏm nói: “Alo, cậu…”

Còn dưa dứt lại, đã bị tiếng hét phẫn nộ cắt ngang: “Vương Vân Phong! Tao cho mày đến tổng bộ, là muốn cho mày một tương lai an ổn! Mày lại giỏi rồi, không tập trung làm việc cho tốt, lại gây họa lớn như vậy, khiến tao và chị họ mày phải chịu tội. Tốt! Rất tốt! Mày giỏi lắm! Tao cũng không dám làm cậu mày đâu!”

Tút tút tút… đối phương trực tiếp cúp máy.

Sắc mặt Vương Vân Phong trắng bệch, cậu và chị họ mình… cũng bị đuổi?

Chuyện này…

Đinh Phú Vinh và Trương Vũ Phi ở bên cạnh đã hiểu rõ.

Biết công việc của họ khẳng định cũng xong rồi.

Đinh Phú Vinh hỏi nhụt chí, ngồi trên ghế mà ngẩn người.

Nếu không có hi vọng thì cũng thôi.

Hết lần này đến lần khác, họ vừa phỏng vấn xong, cũng đã nhận được hứa hẹn.

Hiện giờ đột nhiên bị đánh về nguyên hình, ai chịu nổi chứ?

Trương Vũ Phi cởi áo khoác, ném lên giường mình.

Cả giận nói: “Phong Tử, mày muốn ăn gì, uống gì, tự đi mà mua.”

Bình Luận (0)
Comment