Buổi chiều.
Lãnh đạo chính phủ đã rời khỏi.
Đoàn người Đường Tụng trở lại phòng họp tầng 24.
Trên bàn hội nghị thật dài, bày rất nhiều tài liệu và báo cáo.
Từ tình hình tài chính công ty đến phân tích thị trường, từ đối thủ cạnh tranh và xu thế ngành nghề, đến cơ hội và nguy hiểm tiềm ẩn, mỗi một phần đều rất tỉ mỉ.
Đường Tụng ngồi một bên, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói chuyện với luật sư Hạ.
Một bên khác, lấy Tôn Kế Hàng cầm đầu các quản lý cao tầng trí nghiệp Thiên Hải, trên mặt viết đầu lo nghĩ và chờ mong.
Càng là lúc này, thì nội tâm càng thấp thỏm.
Lần hội đàm này dĩ nhiên không phải là chân chính điều tra, nhưng cũng có thể xác định ý nghĩ của vị Đường tiên sinh này.
4 giờ chiều.
Đường Tụng ngồi thẳng.
Luật sư, hành chính và tài vụ đã thả tài liệu xuống.
Bầu không khí trong phòng họp lập tức trở nên ngưng trọng.
Tôn Kế Hàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Đường tiên sinh, liên quan đến tình hình công ty hùn vốn, chắc các vị cũng đã hiểu rõ ràng, không biết cậu thấy thế nào? Có gì lo nghĩ thì cứ nói.”
Đường Tụng nở nụ cười mê người, cất cao giọng nói: “Tiếp theo, tôi sẽ sắp xếp người điều tra rõ ràng về tình hình tài chính, nợ nần, kinh doanh, tài vụ và pháp luật của căn cứ điện ảnh. Nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ tiếp nhận số cổ phần của địa sản Tín Đông. Cảm ơn trí nghiệp Thiên Hải ủng hộ, cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Vừa dứt lời, một trận tiếng ghế xê dịch vang lên.
“Đường tiên sinh! Hợp tác vui vẻ!”
Đám người Tôn Kế Hàng đều tiến lên, chủ động bắt tay với đám người Đường Tụng.
Trên mặt tràn đầy thần sắc phấn khởi.
Phó tổng Trương Thành Viễn là kích động nhất, dùng sức đong đưa tay Đường Tụng.
Lần này, chính là hắn đã đứng ra ngăn cơn sóng dữ cho tập đoàn.
Sau này, địa vị của hắn trong tập đoàn sẽ hoàn toàn khác biệt.
Lời hứa hẹn của ban giám đốc, tiền hoa hồng, tiền thưởng… đủ để cuộc đời hắn bước lên một bậc thang mới.
Cuối cùng, mọi người lại chụp chung một tấm ảnh lưu niệm ở đại sảnh tầng 1.
Theo hình ảnh dừng lại, tin tức này cũng nhanh chóng lan truyền trong vòng tròn nhỏ.
“Ông chủ quốc tế Tinh Phong lại ra tay rồi, tiếp nhận cổ phần của địa sản Tín Đông trong hạng mục căn cứ điện ảnh.”
Đã tạo thành chấn động không nhỏ.
…
Hàng ghế sau xe.
Đường Tụng nhắm mắt lại, tự hỏi lại mọi chuyện hôm nay.
Tổng kết thu hoạch của mình.
Tay trái hắn khoác lên đùi Từ Tình, nhẹ nhàng vuốt ve lớp quần tây.
Bởi vì nàng mặc khá âm, nên xúc cảm không tốt lắm.
Từ Tình đóng chặt hai chân, ánh mắt sững sờ, không biết lại đang nghĩ gì.
“Keng, bạn bỏ vốn 50.4 triệu, thu hoạch được 4.2% cổ phần giải trí Tinh Thành.”
Đường Tụng mở mắt ra, xem xét tiến độ của thẻ cưỡng chế khống chế cổ phần.
Bốn ngày, đã thu mua được 22.4% cổ phần, tiêu 269 triệu NDT.
Tăng thêm 35% cổ phần của hắn, cộng lại là 57.4%, còn kém khoảng 10% nữa là có thể khống chế tuyệt đối.
Đường Tụng lấy điện thoại ra, tìm hiểu về tình hình giải trí Tinh Thành.
Ngay sau đó, liền thấy tin wechat chưa đọc.
Giữa trưa cũng đã để ý, nhưng vì quá bận nên không xem.
Bảo Nguyệt: Wechat của Triệu Giai Duyệt đây.
Bảo Nguyệt: “Em đã nói với Giai Duyệt, anh trực tiếp kết bạn là được. Cô ấy đang làm việc ở công ty tài chính, ngày nào cũng bận đến chân không chạm đất, anh có thể hỏi xem cô ấy rảnh lúc nào, thì hẹn ăn cơm ôn chuyện.”
Đường Tụng cười trả lời: “Biết rồi, em cũng phải chú ý nghỉ ngơi, chờ anh đến Ma Đô, sẽ mua quà gửi qua cho em.”
“Ba!” Đường Tụng cảm giác mu bàn tay hơi tê rần, kinh ngạc nhìn Từ Tình: “Em đánh tôi?”
Từ Tình bĩu môi, nghiêng đầu qua chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, không nói một lời.
Có thể nhận ra, nàng rất giận, không dễ dỗ.
Đường Tụng nhíu mày, nắm tay thả vào mông nàng, nhẹ nhàng véo véo.
Từ Tình “A” một tiengs, lập tức xê dịch cái mông, tránh né ma trảo của hắn.
Đường Tụng dứt khoát không để ý nàng, gửi tin nhắn kết bạn với Triệu Giai Duyệt, lại tiếp tục xem các tin chưa đọc khác.
La Khải Lượng: “Lúc nào đến? Tôi xin nghỉ một ngày, dẫn ông đi chơi! Để ông kiến thức cái gì gọi là xa hoa trụy lạc ở Ma Đô, nhấm nháp một chút giọng nói mềm mại của phụ nữ Giang Nam, hắc hắc hắc.”
Đường Tụng: “Một lời đã định! Chắc là cuối tuần.”
Lý Mộc Tuyết: Tự chụp.jpg.
Lý Mộc Tuyết: “Trời mưa, trời mưa, tí tách… tí tách…”
Đường Tụng mở ảnh ra xem.
Phong cách không giống như nàng của trước kia, rất giống một cô vợ hiền ở nhà.
Hình như từ khi Lý Mộc Tuyết bị hắn chiêu mộ vào đội bóng, cách ăn mặc của nàng đã phát sinh thay đổi rất nhỏ.
Đường Tụng trả lời: “Không phải là ‘rầm rầm… rầm rầm…’ sao?”
“Hừ!” Từ Tình thấy Đường Tụng vẫn không đến dỗ mình, lại còn chơi điện thoại, khiến nàng có chút ngồi không yên.
Nàng ngồi thẳng, ê ẩm nói: “Anh tốt với Bảo Nguyệt này thật, đi Ma Đô còn chuẩn bị lễ vật cho cô ta, còn gửi qua nữa! Với lại anh nói chuyện với cô ta, còn cười như này… như này… Tóm lại là không giống với người khác.”
Đường Tụng thu hồi điện thoại, quay đầu nhìn Từ Tình: “Nhìn trộm điện thoại của người khác không phải thói quen tốt.”
“Tôi…” Từ Tình hơi đỏ mặt, ấp úng nói: “Tôi vô tình thôi, ai bảo anh cười quái lạ như vậy!”
“Tôi nhất định phải trừng phạt em.” Đường Tụng hạ giọng.
Từ Tình ánh mắt bối rối, vô thức che mông mình.
Đường Tụng nói trừng phạt, lần nào cũng là đánh đòn.
Trong nhà thì cũng thôi, đây là trên xe nha! Còn có nữ tài xế trên xe kìa!
Đường Tụng nghiêm túc nói: “Qua đây!”
Từ Tình cắn răng, ngoan ngoãn tới gần.
Ngồi trên Rolls Royce, vừa mới bàn bạc công chuyện mấy tỷ, bị một đám người vây quanh, trên người Đường Tụng tựa như mang theo vô số quang hoàn, khiến nàng không dám từ chối.
Đường Tụng ôm bả vai nàng, để đầu nàng tựa vào vai mình, nửa thân thể treo trên không, cái mông đã rời khỏi chỗ ngồi.
“Anh làm gì?! Đừng!”
“Ba!”
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đường Tụng đáng ghét! Ô ô ô…”
“Ba!”
“Anh không thể như vậy! Tôi không cần thể diện sao?”
“Ba!”
Không thể không nói, dù Từ Tình không thích vận động, nhưng thiên phú rất tốt, rất co dãn.
Đường Tụng nhịn không được, tăng thêm chút sức, đập thêm mấy lần.
Từ Tình tránh không thoát, dứt khoát giương nanh múa vuốt, bắt đầu cắn bả vai hắn.
Nhưng cơ bắp cứng rắn để nàng không thể hạ miệng, lại không nỡ cắn mặt hắn.
Gấp đến mức chỉ biết kêu to.
Ngô Gia Di ngồi ở vị trí tài xế, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.
Nội tâm toát ra một suy nghĩ hoang đường.
“Nhìn vẻ thành thạo này, lẽ nào… lẽ nào… cũng đối đãi với Kim đổng như vậy?”
“Đánh mông Kim đổng? Không thể nào! Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!!!”
Kim đổng là người thế nào chứ?
Đôi mắt thâm thúy sáng tỏ, luôn tản mát ra hào quang tự tin và kiên định.
Mỗi một người mắt đối mắt với Kim đổng, đều có thể nhìn thấy khuyết điểm của mình trong mắt nàng.
Bởi vì nàng là hoàn mỹ vô khuyết.
Ngũ quan nàng tinh xảo mà lập thể, dáng người tiếp cận hoàn mỹ.
Làn da trắng nõn mà nhẵn bóng, tựa như không có một tia tì vết.
Quần áo nàng luôn ưu nhã vừa vặn.
Nàng tự tin, quả cảm, trí tuệ, kiên định, ưu nhã, tinh tế tỉ mỉ…
Đối với một người coi Kim đổng là thần tượng như Ngô Gia Di, loại ý nghĩ này quả thực là khinh nhờn.