“Két két két…”
Tiếng khoai tây chiên bị nghiền nát rất dễ nghe.
“Tình hình đại khái như là như vậy.” Từ Tình cuộn chân lại, ăn khoai tây chiên, biểu cảm hết sức nghiêm túc: “Cô gái kia tên là Bảo Nguyệt, khi nói chuyện với cô ta, biểu cảm của Đường Tụng cứ như mèo Tom vậy!”
Đổng Ngọc Ngôn thấy nàng ăn ngon như vậy, nhịn không được mà cướp lấy, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Từ Tình đau lòng oán trách hai câu, lại chạy đến tủ đồ ăn vặt, lấy gói mới.
Thì thầm nói: “Vị chân gà này ngon hơn!”
Đổng Ngọc Ngôn lại không để ý đến nàng.
Vừa nhai khoai tây chiên, vừa bấm điện thoại của Lộ Tử Khoan.
“Alo, Tử Khoan.”
“Không có gì, chỉ hỏi thăm một chút thôi.”
“Đúng có một người bạn là nữ, tên là ‘Bảo Nguyệt’, cậu ở chung với Đường Tụng 4 năm, đã nghe thấy cái tên này chưa?”
“Mình cũng muốn nghe!” Từ Tình lanh tranh vội vã mở loa ngoài.
Giọng nói của Lộ Tử Khoan truyền ra: “Bảo Nguyệt? Hình như… có nghe đến mấy lần lúc năm nhất. Có lần Đường Tụng uống nhiều, nói mình có một thanh mai trúc mã rất xinh đẹp, học ở đại học bưu điện Đế Đô.”
“Đường Tụng còn có một cái bấm móc tay, rất quý trọng nó, đến giờ cũng không cho bọn tôi chạm vào, chính là do cô ấy tặng. Nhưng cậu yên tâm, lúc trước họ không có gì cả, tôi cho rằng là kiểu Bạch Nguyệt Quang thôi. Nhớ năm đó, tôi cũng có một…”
Lộ Tử Khoan vẫn còn lải nhải không ngừng.
Đổng Ngọc Ngôn đã trở nên yên lặng.
Bạch Nguyệt Quang, thời niên thiếu ai cũng có một vị Bạch Nguyệt Quang.
Từ Tình thì rơi vào ngốc trệ, quên cả nhai khoai tây chiên trong miệng.
“Con bà nó… sao giống với tiểu thuyết của mình vậy?”
“Từ Ngôn Tình vs Bạch Y Y?”
“Phi! Là Từ Ngôn Tình vs Liễu Bảo Nguyệt!”
“Vậy mình có nên đổi tên cho nữ phản diện không? An bài cho cô ta một đoạn tình tiết máu chó là được!”
……
Cha mẹ của Bạch Y Y bây giờ thật ra là cha mẹ nuôi!
Hiện giờ, cha mẹ ruột đã tìm tới cửa, thân thế được vạch trần!
Nàng thật ra là tiểu thư danh gia vọng tộc Liễu gia tại kinh thành!
Bây giờ, đại tiểu thư Liễu gia là thiên kim giả! Thiên kim thật trở về, đổi tên Liễu Bảo Nguyệt, tạo thành một trận gió tanh mưa máu!
Tay xế đại luật sư Từ Ngôn Tình, treo lên đánh tổng tài bá đạo Đường Tống!
Không được! Không được! Vậy Liễu Bảo Nguyệt chẳng phải biến thành nữ chính rồi sao?
Hay là cũng đổi thân thế cho Từ Ngôn Tình?
Thân phận chân chính của Từ Ngôn Tình phải truy tố đến một tổ chức tài chính thần bí nào đó ở Mỹ!
Tiếp xúc với Đường Tống là vì nhằm vào tập đoàn sau lưng hắn!
Từ Ngôn Tình sâu không lường được vs Liễu Bảo Nguyệt thiên kim trở về!
Action!
……
Tiểu khu Lục Châu Cảnh Uyển, tòa số 3, phòng 302.
“Giai Lệ, còn nhờ Đoàn Tử Lăng không? Là tiểu Đoàn từng ở sát vách chúng ta khi con học tiểu học. Đầu húi cua, kính đen, nói chuyện rất hài hước.”
Từ Giai Lệ nằm trên ghế salon, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi, đừng nghĩ chuyện của con nữa. Vì an bài ra mắt cho con, mẹ còn đào cả mối quan hệ xa xưa như vậy nữa, mẹ không thấy mệt mỏi sao?”
Mẹ vỗ lên lưng nàng một cái: “Nếu năm nay con không dẫn bạn trai về, sau này con dọn ra ngoài ở đi, đừng lượn lờ trước mặt mẹ nữa, đỡ chướng mắt!”
Từ Giai Lệ lẩm bẩm: “Mẹ, còn không nỡ cơm của mẹ.”
“Vậy thì mau dẫn bạn trai về.”
Từ Giai Lệ đột nhiên ngồi thẳng: “Mẹ, nói cho mẹ một sự kiện, liên quan đến tương lai của con, mẹ đừng giận!”
“Nói!” Mẹ ngồi xuống trước mặt nàng.
Từ Giai Lệ do dự một lát, cắn môi nói: “Con… hình như con không thích đàn ông, con phát hiện mình là đồng tính, có lẽ đời này sẽ không kết hôn!”
Phòng khách yên tĩnh tận 1 phút.
Ngay sau đó là tiếng kêu la của Từ Giai Lệ.
“Mẹ xem kìa, quá ngoan cố!”
“Mẹ cân nhắc một chút đi, nói không chừng mẹ và cha con sẽ có hai cô con gái hiếu kính, vậy không tốt sao?”
“Đẻ con… cũng có thể sẽ có!”
“Ấy ấy ấy! Mẹ đừng đánh mông con! Con đã 30 rồi!”
…
Thịnh Nguyên Danh Dinh.
Cửa chống trộm mở ra.
“Surprise!”
Lý Nhã Lỵ cao 1m8 nhào qua, ôm lấy Đường Tụng và bắt đầu gặm.
Mấy phút sau.
Lý Nhã Lỵ mặt đỏ tim run thả Đường Tụng ra, bắt đầu giúp hắn cởi quần áo, thay dép.
“Ca ca, hôm nay anh quá đẹp trai, lúc nãy em chờ ở bên cửa sổ, nghe thấy tiếng xe liền biết anh đến!”
Nàng mặc váy mẹ kế, ngồi xổm bên cạnh, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên.
Đường cong gợi cảm hiện lộ không bỏ sót, mang theo sức hút đặc biệt.
Tài vận nuôi người.
Cộng thêm nhiệm vụ bồi dưỡng và ban thưởng của hệ thống.
Cả người Lỵ Lỵ đã phát sinh biến hóa như thay da đổi thịt.
Trên người có thêm chút thanh nhã tự tin.
Quan trọng nhất là, nàng mới 19 tuổi, tương lai còn có vô hạn khả năng.
Đường Tụng cũng dẫn đạo nàng trở thành một bản thân tốt hơn.
Vuốt vuốt mái tóc dài của Lỵ Lỵ, ôm eo nàng đi vào trong.
Tiếng máy hút mùi, tiếng nồi va chạm…
Lý Mộc Tuyết đang mặc tạp dề nấu cơm, trên đầu đổi mũ, trên mặt còn dán mặt nạ.
Nhìn thấy Đường Tụng liền phất phất cái xẻng trong tay: “Sắp xong rồi!”
“Không vội!” Đường Tụng cười đáp lại.
Trên ghế salon phòng khách.
Đường Tụng nghiêng người, gối lên đùi nở nang của Lỵ Lỵ, rất thoải mái.
Lỵ Lỵ cầm đèn pin và lấy ráy tai, cẩn thận từng li từng tí mà lấy ráy tai cho hắn.
Ngừng thở, đôi mắt nghiêm túc chưa từng có.
TV đang chiếu một bộ phim Hàn ‘báo động khẩn, hạ cánh nơi anh’ năm 2019.
Đây cũng là bộ phim mà Lý Nhã Lỵ và Lý Mộc Tuyết đang cày.
Đường Tụng chưa từng xem, nhưng xem vài phút liền không có hứng thú.
Không vì gì khác.
Nam chính hình như gọi là Hyun Bin, có ba phần đẹp trai của hắn.
“Ca ca, em móc được một miếng rất to!” Lý Nhã Lỵ kêu lên một tiếng, chỉ vào miếng ráy tai màu vàng trong lòng bàn tay.
Nàng mặt mày cong cong, như nhặt được bảo bối.
“Có thể ăn cơm rồi!” Lý Mộc Tuyết mở lò nướng.
Đường Tụng đưa tay vuốt ve khuôn mặt cười tươi như hoa của Lý Nhã Lỵ, lại nhìn Lý Mộc Tuyết đang gọi họ qua ăn cơm.
Nội thầm khẽ run lên.
Một màn này rất bình thường, lại vô cùng khiến người động tâm, cũng chôn xuống phục bút cho hoảng hốt nhiều năm sau.
Tựa như một mùa hè nào đó ở cấp 3.
Trong tiết học, hắn ghé vào bàn sách và trầm tư.
Cửa sổ rộng mở, gió mát thổi qua hành lang, gợi lên trang sách trước mặt hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn qua, thấy Trương Nghiên đang nắm chặt bút chì và nhíu mày.
Nhỏ giọng nói: “Chơi cờ ca rô không?”
…
Đại học công nghiệp Yến Thành, ký túc xá nữ.
Trong tiếng thảo luận líu ríu.
Một nữ sinh yên tĩnh vùi trên giường mình, dùng màn che ngăn cách ồn ào náo động bên ngoài.
Cúi đầu làm bài thi.
Nhìn những văn tự rõ ràng trên giấy trắng.
Không biết vì sao, ánh mắt nàng trở nên hoảng hốt.
Vào một buổi chiều buồn ngủ.
Trả bài kiểm tra toán.
“Sao mình lại đần như vậy, đã làm đề này rồi mà chỉ được 69 điểm!”
Nàng cúi đầu, không có dũng khí nhìn lại lần thứ hai.
Chỉ còn nửa năm nữa là thi đại học, thành tích vẫn không tăng lên, phải làm gì đây?
Ngồi cùng bàn gõ bàn một cái, nghiêng đầu cười hì hì nói: “Trương Nghiên, cậu chưa nghe thấy à? Giáo viên nói điểm số là viết ngược, phải lật 180 độ, đó mới là điểm số chính xác!”
Nàng mừng rỡ lật bài thi.
Vẫn là 69!