4:30 chiều.
Trong lối ra, Đường Tụng dễ dàng nhìn thấy bảng hiệu của nhân viên khách sạn.
Nữ giám đốc để tóc ngắn, nhanh nhẹn tài trí và tài xế âu phục giày da.
Dưới sự nhiệt tình của hai người, Đường Tụng leo lên một chiếc Rolls Royce Phantom màu đen.
Rộng gần 2m, dài 5.8m, nhìn khí thế bàng bạc.
To hơn chiếc Gus một vòng.
Hơn nữa biển số cũng rất đẹp, số đuôi 8888.
“Đường tiên sinh, từ sân bay về khách sạn khoảng 25 – 30 phút, đương nhiên, có thể nhận ảnh hưởng bởi giao thông. Trên đường đi, ngài có nhu cầu gì có thể báo cho tôi biết.” Nữ giám đốc hơi xoay người, nụ cười thân thiết.
Đường Tụng gật đầu: “Cảm ơn.”
Chiếc xe lăn bánh, lái ra khỏi sân bay, tụ vào dòng xe cộ.
Trên đường đi, nữ giám đốc chậm rãi giới thiệu về lịch sử và tình hình chung của khách sạn Bulgari ở Ma Đô.
Đây là khách sạn Bulgari thứ sáu trên thế giới, là nhà thứ 2 trong nước.
Dựa vào kiến trúc lịch sử - tổng thương hội Ma Đô, dung hợp với cao ốc Bulgari 48 tầng mới xây.
Một mới và một cũ, kinh điển và hiện đại, hải ngoại và kiểu Ý.
Nhiều loại nguyên tố kết hợp xảo diệu.
Là khách sạn xa hoa của Ma Đô.
Tiếp giáp vịnh Tô Hà, có cảnh sông tuyệt đẹp, vị trí địa lý hết sức ưu việt.
Tất cả 82 gian phòng khách, toàn bộ được áp dụng các thiết bị và nội thất định chế từ Ý.
Trong phòng tổng thống, tất cả vật phẩm đều được nhập khẩu nguyên kiện từ Ý, bao quát mỗi một cái ốc vít….
Đường Tụng yên tĩnh lắng nghe, ánh mắt rơi vào cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Lúc hoàng hôn, mặt trời nhuộm bầu trời thành màu sắc tráng lệ.
Biển mây trắng bạc phiêu đãng nơi chân trời xa xa, rất hùng vĩ.
Theo xe lái qua cầu vượt Duyên An, từng tòa từng tòa nhà cao tầng lướt qua bên người.
Giống như tiến vào một tòa rừng rậm tràn ngập các tòa nhà cao tầng.
Ánh mắt trời chiếu sáng các bức tường thủy tinh, phản xạ ra hào quang lóa mắt.
Tháng 12, Ma Đô đã tiến vào mùa đông, nhưng vẫn không thể che giấu mị lực của nó.
So với Yến Thành, nơi này tràn đầy sức sống, phồn vinh và náo động.
Khi sắp đến mục đích, vừa là lúc mặt trời lặn.
Đường Tụng nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía tây.
Thấy được cảnh tượng chưa bao giờ nhìn thấy, nó chỉ thuộc về Ma Đô.
Tại thời khắc này, hắn đã hiểu được ý nghĩ của những người thích du lịch.
Ví dụ như Jenny Kate.
Vị này sinh ở Brooklyn, trưởng thành ở Manhattan, tốt nghiệp ở Boston.
Hằng năm, nàng đều bỏ một phần tư thời gian để chu du thế giới.
Đường Tụng lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh chân trời xa xa.
Chia sẻ đến vòng bạn bè: “Đã đến!”
…
Đường Tụng đặt phòng tổng thống khách sạn Bulgari, nằm ở tầng 45 cao ốc, định giá trên web là 160.000/ 1 tối.
Đương nhiên, bởi vì đang là mùa ế hàng, nên được giảm 40%.
Khu đón khách, người giữ cửa cẩn thận mở cửa xe.
Đường Tụng mặc đồ bình thường đứng dậy.
Đi vào cửa lớn, hai hàng nhân viên khách sạn cúi người hoan nghênh Đường Tụng.
Cùng lúc đó, những nhân viên này cũng nhớ kỹ tướng mạo của Đường Tụng, để sau đó phục vụ tốt hơn.
Dưới sự dẫn dắt của đội ngũ quan gia, Đường Tụng đi thang máy lên tầng 45.
Trên đường đi, có thể nhìn thấy rất nhiều châu báu và trang trí, tranh vẽ Bulgari.
…
6 giờ tối.
Đường Tụng ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn.
Xuyên qua cửa sổ sát đất, quan sát cảnh đẹp nơi bến tàu xa xa và cảnh sông uốn lượn.
Ban đêm, Ma Đô mê ly mà mộng ảo, tràn đầy mị lực của thành phố lớn.
Màn hình điện thoại thỉnh thoảng sáng lên.
Mấy cầu thủ gửi lời thăm hỏi, nhắc nhở hắn chú ý an toàn.
Đường Tụng vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa trả lời tin nhắn.
La Khải Lượng thấy vòng bạn bè của hắn, trực tiếp gọi qua.
Giọng nói quen thuộc truyền ra: “Móa! Sao đến mà không nói một tiếng! Tôi còn định đi đón ông, an bài cho ông một combo phục vụ luôn!”
“Biết ông bận, nên không quấy rầy, bây giờ tôi đã vào khách sạn.” Đường Tụng cười nói.
La Khải Lượng sôi động nói: “Nói gì vậy! Phòng ngủ chúng ta chỉ có mình tôi phát triển ở Ma Đô, đã ngóng trông các ông đến đây chơi rồi. Với tư cách là địa đầu xà, dù công tác bận rộn đến đâu, nên chiêu đãi thì vẫn phải chiêu đãi! Ông chờ tôi, bây giờ tôi tan tầm, nhất định sẽ dẫn ông đi trải nghiệm sự xa hoa trụy lạc của Ma Đô!”
“Được, tôi nhớ ông ở khu Trường Ninh, làm việc ở khu Từ Hối, ông gửi địa chỉ qua đây, tôi trực tiếp qua đó, như vậy nhanh hơn.”
“Được rồi, khoảng 40 phút nữa tôi sẽ về đến tiểu khu.”
Cúp máy, rất nhanh đã nhận được địa chỉ từ La Khải Lượng.
Còn có mấy nét mặt rất tiện, có vẻ rất hưng phấn.
Thật ra hắn cũng hiểu tâm trạng của đối phương.
La Khải Lượng và người tỉnh Mân, cũng là số ít người ở phương nam trong khoa họ.
Sau khi tốt nghiệp, tự nhiên sẽ chọn nơi gần nhà hơn là Ma Đô để phát triển.
Những người khác đều ở Đế Đô, Yến Thành, Tân Thành…
Trời nam biển bắc, nhiều khi tốt nghiệp xong muốn gặp mặt cũng rất khó khăn.
Trong lúc học đại học, dù Đường Tụng xuất quỷ nhập thần, nhưng quan hệ với bạn cùng phòng cũng không tệ, cũng có chút hồi ức chung.
Nói thế nào thì vẫn ngủ chung 4 năm, vẫn có tình cảm.
Cảm khái một trận.
Đường Tụng bấm điện thoại của quản gia, hủy bỏ bữa tối Ý, thuận tiện hẹn xe của khách sạn.
Tắm rửa qua, khoác thêm chiếc áo jacket.
Đi ra khỏi phòng.
Trên đường đi, mỗi một nhân viên trên đường đều chủ động chào hỏi hắn.
Với lại, tất cả đều có thể trực tiếp nói họ tên hắn.
Tuyệt đối được xưng là như ở nhà.
…
Khu Từ Hối, cao ốc Ngân Hải.
La Khải Lượng cúp máy, chạy chậm về bàn làm việc, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lãnh đạo bộ môn nhíu mày nói: “Tiểu La, lát nữa còn có họp, sao lại về rồi?”
“Sếp, hôm nay trong nhà có việc gấp, nhất định phải về trước. Quay đầu bảo anh Bân gửi tài liệu cho tôi là được.” La Khải Lượng cẩn thận nói: “Cuối tuần cũng bận, nếu có thể tăng ca thì sẽ tăng ca, sẽ không ảnh hưởng đến công việc.”
“Được rồi, cậu tự xem mà làm, thứ hai nhớ báo cáo đầy đủ.” Lãnh đạo không mặn không nhạt mà nói một câu, cũng không để ý đến hắn.
La Khải Lượng nhíu mày, nội tâm rất không thoải mái.
Dựa vào quy định công ty, 6 giờ đúng là thời gian tan tầm.
Với lại hôm nay còn là thứ sáu, tiếp đó nên là thời gian hưởng thụ cuối tuần.
Đáng tiếc, công ty lập nghiệp như họ cạnh tranh quá mạnh.
Nói chính xác hơn, vị trí bộ phận kỹ thuật này cạnh tranh quá mạnh.
Làm một công ty internet, khắc sâu chế độ chấm công ‘linh hoạt tự do’, cơ bản mỗi ngày đều phải tăng ca đến 10 giờ, sáng 9 giờ lại phải check-in.
Có đôi khi gặp phải hạng mục online, còn phải tăng ca suốt đêm.
Với lại, tàn nhẫn nhất là không có tiền tăng ca! Nói là có ngày nghỉ, nhưng mẹ công việc cực kỳ nhiều, căn bản là không có cơ hội nghỉ. Nghe nói có một nhân viên lâu năm, ngày nghỉ đã được cộng dồn hơn 700 giờ rồi!
Nhưng bây giờ hoàn cảnh kinh tế đình trệ, thị trường bão hòa nghiêm trọng, làm một lập trình viên mới tốt nghiệp.
La Khải Lượng cũng rất trân trọng phần công việc này.
Ví làm tốt, hắn đã giảm thiểu tự thưởng cho bản thân mình rất nhiều.
Các cô nàng trong ổ cứng đã hít bụi rất lâu, các cô nàng trên TikTok cũng không lâu rồi không gặp.
Thở dài, sắp xếp gọn, check-in tan tầm.
Vừa ra cửa công ty.
Liền thấy mấy đồng nghiệp đang chờ thang máy, trò chuyện rất náo nhiệt.
Mấy người này đều là đồng nghiệp trong công ty, nhưng ở bộ môn khác, bình thường không phải tăng ca, hơn nữa còn có 2 ngày nghỉ, đương nhiên tiền lương cũng thấp hơn bộ phận kỹ thuật không ít.
Chú ý đến một bóng người xinh đẹp, La Khải Lượng vô thức đứng thẳng người, dùng tay sửa sang đầu tóc, để mình sáng lạn hơn chút.
Là tiếp tân Hoàng Lộ của công ty họ, một mỹ nữ cao 1m66, cân nặng không quá 50kg.
Làm người nhiệt tình sáng sủa, khi La Khải Lượng mới vào làm, chính nàng làm thủ tục.
Giống như đại đa số nam đồng nghiệp độc thân, hắn cũng có chút ý nghĩ với vị mỹ nữ này.
Đáng tiếc là, đối phương nhiệt tình với tất cả mọi người, nhưng cũng duy trì khoảng cách với tất cả mọi người.
Để hắn không nắm chắc, càng không có dũng khí thổ lộ.
“Anh Lượng, tan làm rồi?”
“Hôm nay tan tầm sớm vậy?”
Chú ý đến La Khải Lượng đi ra, mấy đồng nghiệp quen biết đều chào hỏi.
Công ty không to, thường xuyên gặp mặt, nên không xa lạ gì.
La Khải Lượng nắm chặt ba lô, cười ha ha chào hỏi họ.
Con mắt liếc trộm đôi chân dài sau lớp quần jean bó sát của Hoàng Lộ.
Nhịn không được mà cảm khái: Thật mẹ nó đẹp!
“Anh Lượng, tối nay chúng tôi định đến bar TIRE chơi, muốn đi cùng không?” Hoàng Lộ chủ động mở miệng mời: “Tối nay có ca sĩ nổi tiếng trên mạng đến hất nha.”
“Đúng vậy, Tiểu Lượng, lâu lắm rồi mới thấy cậu tan tầm sớm, cùng đi đi.”
Sắc mặt La Khải Lượng hơi đỏ lên, cười ha hả nói: “Chuyện này… ngại quá, có người bạn đến Ma Đô chơi, tôi phải đi tiếp đãi, để lần sau đi.”
“Vậy thì gọi bạn đi luôn, nhiều người càng vui.”
“Đúng vậy, bạn học cũ gặp mặt, nhất định phải uống rượu, ra bar chơi cũng rất hợp.”
“Làm việc mệt mỏi, mọi người đều muốn đi thư giãn, tôi cũng hẹn bạn đi cùng.”
Hoàng Lộ lấy điện thoại ra, lắc lắc nói: “Anh Lượng, tôi kéo anh vào nhóm, gửi vị trí cho anh, cũng không vội, trở về chuẩn bị xong rồi đi qua là được.”
“Được rồi, vậy thì quấy rầy.”
Tiếp xúc với ánh mắt của nữ thần, nghĩ đến có thể uống rượu và nói chuyện với nữ thần, La Khải Lượng không nỡ từ chối.