Tiểu khu Thịnh Hâm Gia Viên.
Đường Tụng xuống xe, nhìn ngó bốn phía.
Thời gian này vừa lúc tan tầm.
Ngoài cửa nam tiểu khu là một phố bán đồ ăn vặt, người đến người đi rất náo nhiệt.
Tinh…
La Khải Lượng: Khá lắm! Nhanh thế? Chờ tôi, đang xuống tàu điện ngầm.”
Đường Tụng cười trả lời một câu, cất bước đi vào phố quà vặt.
Nhiệt độ buổi tối khoảng 4, 5 độ, không khi hơi ướt lạnh.
Đường Tụng kéo áo jacket, đeo tai nghe bluetooth, vừa nghe nhạc vừa dạo phố.
Đến Ma Đô một chuyến, sao có thể không nhấm nháp chút quà vặt đặc sắc?
Loại phố quà vặt này, thường sẽ có hương vị không tệ.
Đi dạo một vòng, trên tay Đường Tụng có thêm mấy cái túi nhỏ.
Bánh su kem, bánh rán hành, bánh cuốn…
Đứng ở ven đường, mở túi giấy cắn miếng bánh rán hành xốp giòn.
“Anh trai, anh trai.”
Một giọng nói ngọt ngào đáng yêu để Đường Tụng ngẩng đầu.
Ngay sau đó, liền thấy hai cô bé mặc áo bông, bao phủ cực kỳ chặt chẽ.
Một cô bé đội mỹ nói: “Bạn thân của em có việc muốn nói với anh.”
“An An, cậu bảo sẽ tự nói mà?” Cô bé bên cạnh hỏi đỏ mặt.
“Mình đang giúp cậu nha.”
Hai người thì thầm hai câu.
Cô gái đội mũ thè lưỡi với Đường Tụng, hoạt bát nói: “Anh trai, da anh đẹp thật, anh dùng wechat nhãn hiệu gì vậy?”
Đường Tụng bật cười, lấy điện thoại ra, đưa mã QR cho hai người.
Đối với loại tình huống này, hắn cũng coi là xe nhẹ đường quen.
Trên thực tế, hôm nay hắn đã tính là khiêm tốn.
Mặc quần áo rất bình thường, quần jean, giày thể thao, áo hoodie, áo jacket, tiêu chuẩn đồ du lịch, không có bất kỳ thuộc tính nào.
Nhưng ngoại hình xuất sắc vẫn rất bắt mắt, trên đường đi đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
“A!”
Hai cô bé thành công, liền nhìn nhau cười một tiếng.
“Anh trai, anh cũng ở Thịnh Hâm Gia Viên à? Tòa số mấy nha?” Cô bé đội mũ chờ mong hỏi.
Đường Tụng lắc đầu: “Hôm nay mới đến Ma Đô, qua đây tìm bạn thôi.”
“A… ra vậy.” Hai cô bé lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Thì ra chỉ đến du lịch.
Như vậy, chút tâm tư của các nàng đều xong rồi.
Ba người lại trò chuyện hai câu, hai cô bé giới thiệu cho hắn mấy món ngon ở gần đây, lại đề cử một cửa hàng đùi gà chiên ở bên cạnh.
Đinh linh linh… tiếng chuông điện thoại truyền ra từ tai nghe.
Nghe máy.
La Khải Lượng vô cùng lo lắng nói: “Ở đâu? Ở đâu? Tôi đến cổng phía nam rồi!”
Đường Tụng giơ túi đùi gà chiên trong tay, trả lời: “Đang mua chút quà vặt, qua ngay đây.”
Cúp máy, tạm biệt hai cô bé.
Xuyên qua đám người, liền thấy La Khải Lượng đang nhìn ngó bốn phía.
Tướng mạo bình thường, cao khoảng hơn 1m7, vẻ mặt mệt mỏi, trên mặt còn có vài sợi râu.
Áo liền mũ, quần thể thao, giày bóng rổ.
Vô luân là cách ăn mặc hay bề ngoài, gần như không thay đổi gì so với đại học.
Nhưng cũng đúng, dù sao cũng mới tốt nghiệp nửa năm.
Hai người nhìn nhau, La Khải Lượng ngẩn người, lập tức hú lên đầy quái dị, chạy tới ôm bả vai hắn.
“”Cmn! Đường Tụng, ông đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”
“Đây là dậy thì lần 2.” Đường Tụng cười nói: “Có phải đẹp hơn trước kia rất nhiều không?”
“Móa! Hâm mộ khóc! Dáng người này, tướng mạo này, quả thực là đẹp hơn lúc đại học nhiều. Lúc trước xem ảnh, còn tưởng Đổng Ngọc Ngôn chỉnh ảnh cho ông, không ngờ lại là thật.”
“Thứ khác không quan trọng, đầu tóc đen xì và dày đậm này là thế nào? Có bí kíp gì? Gần đây tôi tăng ca, sắp trọc đến nơi rồi.”
La Khải Lượng buồn rầu gãi gãi sợi tóc lưa thưa.
Tóc có ảnh hưởng rất lớn đến tinh khí thần của một người.
Dù là Quan Hi, Ngạn Tổ mà biến thành hói đầu, thì cũng không còn đẹp trai nữa.
Đường Tụng ngũ quan vẫn vậy, nhưng làn da trắng nõn trơn bóng, môi hồng răng trắng, tóc đen nhánh nồng đậm, hoàn toàn là soái ca!
“Tập luyện đầy đặn, ăn uống ẩm thực có quy luật…”
Đường Tụng thuận miệng bịa vài câu, hai người đứng ôn chuyện một lúc.
Trò chuyện đám bạn đại học, nhất là đám bạn cùng phòng.
La Khải Lượng không ngừng cảm khái, Đường Tụng vậy mà lại cua được hoa khôi.
Trong lúc học đại học, Đổng Ngọc Ngôn là nhân vật minh tinh của toàn trường.
Đa tài đa nghệ, EQ cực cao, thường xuyên góp mặt trong đủ loại hoạt động.
Cũng là nữ sinh được nam sinh thảo luận nhiều nhất.
La Khải Lượng tiếp nhận túi quà vặt trong tay ttt, một bên cắn đùi gà, một bên đi về phía tiểu khu.
Thịnh Hâm Gia Viên rất rộng rãi, xanh hóa thì bình thường, hiệu suất sử dụng rất cao, từng tòa từng tòa nhà cao 30 tầng đứng rất gần nhau, nhìn qua có hơi kiềm chế.
Chuyển mấy vòng, quét thẻ tiến vào cổng, lúc chờ thang máy.
La Khải Lượng vui cười hớn hở nói: “Lên chuẩn bị một chút, lát nữa dẫn ông đi cảm nhận cuộc sống về đêm ở Ma Đô!”
“Tôi nhớ kỹ quả combo phục vụ từ A-Z của ông đấy!”
La Khải Lượng nhìn quanh, nói nhỏ: “Dẫn ông lên bar chơi trước, xong việc chúng ta lại đi rửa chân.”
“Đàng hoàng hay không đàng hoàng?”
“Móa, nói gì vậy! Đàng hoàng ai đi! Nói cho ông biết, trong đó có đủ loại cosplay, cứ đi theo anh Lượng đây.” La Khải Lượng thật ra cũng chỉ đi theo đồng nghiệp đến chơi một lần, nhưng không trở ngại việc hắn chém gió.
Hai người trò chuyện, đi thang máy lên tầng 18.
Mở cửa phòng, bên trong tối om, lối đi rất hẹp.
La Khải Lượng bật đèn, dẫn hắn đi vào bên trong.
Vốn là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng phòng khách được chia ra thành 3 phần.
La Khải Lượng thuê phòng ngủ ở phía bắc.
Diện tích khoảng 11m vuông, liếc nhìn qua, tử quần áo, bàn máy tính, giường, điều hòa.
La Khải Lượng chỉ giường nói: “Không lừa ông đúng không, giường rộng rãi 1m5, hai người ngủ thoải mái. Vốn là chuẩn bị có bạn gái tương lai của tôi, nếu ông muốn ngủ, tôi đánh miễn cưỡng đồng ý.”
La Khải Lượng vừa nói vừa móc một đống đồ trong balo.
Hai bình nước khoáng, 2 cục sạc dự phòng, mấy gói cà phê tan, một gói kẹo.
Chú ý đến ánh mắt của Đường Tụng.
Hắn cười nói: “Ông chủ công ty rất xấu bụng, ngày nào cũng chơi miễn phí sức lao động của tôi, vậy tôi chỉ có thể chơi miễn phí của công ty. Nước khoáng là lấy trong bình nước của công ty, hai chai đủ uống cả đêm, sạch sẽ lại vệ sinh. Sạc pin ở công ty, cuối tuần có thể tiết kiệm chút tiền điện. Cà phê và kẹo cũng là miễn phí, ngu sao không lấy. Nhổ lông dê của nhà tư bản, cũng là cống hiến và xây dựng cho xã hội chủ nghĩa.”
Đường Tụng giơ ngón tay cái lên: “Trâu! Đúng là kẻ hung hãn!”
“Hắc hắc.” La Khải Lượng cười đắc ý, bắt đầu chuẩn bị.
Gội đầu, cạo râu, đổi quần áo sạch sẽ, thoa kem dưỡng.
Xong xuôi, cả người có tinh thần hơn rất nhiều.
La Khải Lượng vỗ tay, vui cười hớn hở nói: “Come on baby! Đêm nay dẫn ông lên bar chơi, ngay bên quảng trường nhân dân! Tôi cũng mới đến lần đầu, còn có mấy đồng nghiệp nữa, có không ít mỹ nữ nha. Hết cách rồi, anh Lượng đây rất được hoan nghênh, lâu lắm mới tan tầm sớm, các mỹ nữ liền hẹn, cản bản không thể từ chối.”
Thu dọn xong, hai người kết bạn đi xuống lâu.
La Khải Lượng dẫn Đường Tụng đi đón xe tuyến số 2, lại ngồi tàu điện ngầm khoảng 20 phút, cuối cùng đã đến mục đích.
Trên đường đi, La Khải Lượng nói không ngừng.
Nửa năm sống tại Ma Đô, hình như hắn đã nhịn cả một bụng, cũng có rất nhiều cảm ngộ.
Hắn quyết tâm ở lại Ma Đô, mục đích cũng rất đơn giản, chính là vì kiếm tiền.
Hắn cũng thích màu sắc xinh đẹp ở thành phố lớn, lại biết rõ mình không có năng lực ở lại nơi này.
Hiện giờ muốn nhân lúc trẻ tuổi, cắn răng chịu khổ mấy năm, tích lũy đủ tiền thì trở về quê mua nhà.
Đi theo cha mẹ làm chút buôn bán nhỏ.
Mặc dù công việc bây giờ rất mệt mỏi, nhưng lương của hắn cũng không tệ lắm, sau khi chuyển chính thức thì được 12.000.
Khấu trừ bảo hiểm, cũng còn hơn 9000.
Đối với một nam tính độc thân, có thể nói là cuộc sống không tệ.
Với lại lượng công việc khổng lồ, cũng làm cho trình độ kỹ thuật của hắn tăng vọt.
Hắn vẫn có ước mơ với tương lai, cũng muốn một đêm chợt giàu, thỉnh thoảng sẽ mua mấy tờ xổ số.
Thích mỹ nữ tiếp tân trong công ty, lại biết tỏ tình cũng không thể thành công, chỉ vụng trộm follow TikTok, Weibo và Tiểu Hồng Thư của người ta.