Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 667 - Chương 667: Nhân Gian Đệ Nhất Lưu

Chương 667: Nhân gian đệ nhất lưu Chương 667: Nhân gian đệ nhất lưu

“Chú ý đến ba người đàn ông bên cạnh Trình tiểu thư, nếu như dám đến gần, trực tiếp ra tay.”

“Rõ!”

“Rõ!”

Ngô Gia Di đóng tai nghe truyền tin, nhấp ngụm nước chanh.

Ánh mắt vẫn luôn quét qua phương hướng của Trình Nhạc Nhạc.

Ba người đàn ông mặc âu phục đen đang thản nhiên tới gần.

Người là sinh vật rất phức tạp, nhất là đàn ông phát tình.

Có đôi khi sẽ không hiểu bản thân mình, làm vài chuyện sai lầm.

Trên sân khấu, nữ ca sĩ xinh đẹp bắt đầu biểu diễn ca khúc mới của LBS.

Tiếng nhạc nóng bỏng rất dễ châm lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Dưới đài đã có không ít người nhảy múa và hát theo.

Vơi tư cách là nhóm nhạc thần tượng hot nhất bây giờ, LBS có lực ảnh hưởng mạnh nhất ở trong quần thể học sinh sinh viên.

Ba người Giang Ngôn Triệt thấy Trình Nhạc Nhạc vẫn thờ ơ, không để ý đến mình, cũng cảm thấy không còn sức lực.

Cộng thêm có bạn học của nàng ở đây, cũng tự giác trở về chỗ ngồi.

Theo họ rời đi, bầu không khí trở nên vi diệu.

Một đám bạn học cũ đều nhìn Trình Nhạc Nhạc với ánh mắt phức tạp.

Không thể ngờ được, một học sinh bỏ học 3 năm, vậy mà thi được vào đại học Yến Thành.

Với lại từ thái độ của ba người kia, Trình Nhạc Nhạc hình như rất được hoan nghênh, hoàn toàn là hoa khôi của trường.

Lý Nhã Tĩnh cắn môi, cau mày nhìn Trình Nhạc Nhạc, tựa như muốn nhìn thấu nàng vậy.

Trình Nhạc Nhạc, hoa khôi đại học Yến Thành, tại sao có thể như vậy?

La Hạo Vũ thở hắt ra, vui mừng nói: “Nhạc Nhạc, thấy cậu đi vào quỹ đạo, đúng là mừng thay cho cậu! Đại học đúng là thích hợp với cậu nhất.”

Trình Nhạc Nhạc che miệng cười khẽ, nói: “Cảm ơn, bây giờ đúng là rất vui vẻ, mỗi ngày đều rất phong phú.” ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ

“Đại học đúng là một nơi tốt đẹp, ít nhất cũng không mệt như cấp 3. Nhạc Nhạc, cố gắng hưởng thụ cuộc sống đại học đi!”

“Mọi người có cảm thấy Nhạc Nhạc sáng sủa hơn trước kia nhiều không?”

“Đúng vậy, Nhạc Nhạc cười nhiều hơn rất nhiều.”

“Nào nào, chúng ta làm một ly, chúc Nhạc Nhạc càng ngày càng tốt!’

Vậy vị bạn học khác cũng mở miệng chúc phúc.

Trình Nhạc Nhạc rót cho mình một chén trà nòng, nói: “Tôi không uống được rượu, chạm vào là say, hôm nay lấy trà thay rượu, mong mọi người châm chước.”

“Không sao, con gái thế nào cũng được, con trai thì nhất định phải uống rượu!”

Trong tiếng cụng ly, bầu không khí trở nên vui vẻ.

Họ nói đến chuyện và người thời đi học, trò chuyện tình hình gần đây của mình, miêu tả dự định cho tương lai.

Bùi ngùi mãi không thôi.

Bọn họ cũng đã là năm 4, đang đứng trước thời điểm tìm việc làm.

Trong đó, La Hạo Vũ và Lý Nhã Tĩnh lăn lộn tốt nhất.

La Hạo Vũ tiến vào một công ty đầu tư nước ngoài, Lý Nhã Tĩnh tiến vào một công ty nhà nước cỡ lớn ở bản địa Yến Thành.

Những người khác vẫn đang lận đận, có người tiến vào xí nghiệp nhỏ không biết tên, cũng có người còn đang tìm đơn vị để thực tập.

Trình Nhạc Nhạc đánh giá đám bạn cũ đã xa cách hơn 3 năm.

Mỗi người đều có thay đổi, nhưng vẫn còn bóng dáng của ngày xưa.

Giống như nàng vậy.

Nhưng nàng có Đường Tụng để dựa vào, có thể quy hoạch tương lai theo ý mình, Đường Tụng sẽ giúp nàng thực hiện.

Nghĩ đến Đường Tụng, nhịp tim lại bắt đầu gia tốc.

Lấy điện thoại, chụp tấm ảnh gửi cho hắn rồi nhắn lại: “Đột nhiên nhớ anh.”

Tinh…

Đường Tụng: “Khoảng thời gian này rèn luyện cơ mông đi, chờ anh về sẽ kiểm tra, lần này anh cam đoan sẽ không cần thắt lưng.”

Trình Nhạc Nhạc lập tức tươi cười như hoa, ánh mắt trong suốt.

Trong bầu không khí này, lại sáng lấp lánh.

Để đám con trai thất thần, quên mình đang nói gì.

Thời cấp ba, ngoại trừ bài thi làm mãi không hết ra, thì còn có một người đặc biệt nào đó.

Trình Nhạc Nhạc không thể nghi ngờ là một người đặc biệt nhất trong lớp bọn họ, cũng là Bạch Nguyệt Quang của không ít nam sinh.

Nàng xinh đẹp, cố gắng, cần cù, khắc khổ, mộc mạc…

Cuộc sống của nàng, để cho họ khắc sâu ấn tượng.

Đây cũng là vì sao họ lại tích cực đến tham gia buổi họp lớp này.

Giờ phút này, cô gái trong ký ức đã trùng lặp với cô gái xinh đẹp trước mắt.

Để trái tim họ lại đập rộn lên.

Trần Bác thở sâu, chỉ vào mấy người cách đó không xa, nhắc nhở: “Nhạc Nhạc, mấy người Giang Ngôn Triệt và Hạ Bạch kia, chính là đám người trong đội bóng rổ trường cậu ấy, sinh hoạt cá nhân của họ rất loạn. Hạ Bạch từng có 4, 5 người bạn gái, trước mắt cũng không độc thân, còn thường xuyên đi thuê phòng với một nữ sinh trường bọn tôi. Giang Ngôn Triệt cũng gần như vậy, sau này ít tiếp xúc với họ thì hơn.”

Hắn là thành viên trong đội bóng rổ Kinh Mâu, nên cũng khá hiểu mấy chuyện này.

Trình Nhạc Nhạc gật đầu: “Cảm ơn, tôi cũng đã nghe nói đến mấy chuyện này, cho nên vẫn không tiếp xúc với họ.”

“Vậy thì tốt.” Trần Bác thở phào một hơi.

Âm nhạc lại dừng lại.

Toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, tiếng guitar truyền ra từ âm hưởng.

“Đẹp trai quá.” Hạ Tử Âm kêu lên một tiếng: “Vị ca sĩ thường trú này rất đẹp trai nha! Không kém hơn Hạo Vũ.”

Đám người nhìn sang.

Trên sân khấu, ánh đèn sáng tỏ đánh vào người một nam sinh.

Sơ mi trắng, quần jean, giày Cavans, rất có cảm giác thiếu niên.

“Đúng là rất đẹp trai!”

Trình Nhạc Nhạc cũng tò mò nhìn qua, lập tức nhăn mày.

Trương Tâm Hằng? Tại sao lại là tên này?

Khách của các bàn khác cũng đang thảo luận.

“Nghe nói cậu ta là học sinh đại học Yến Thành, có không ít fan trên TikTok.”

“Trương Tâm Hằng nha, cậu ta đã hát ở đây hơn nửa tháng rồi, rất được nữ sinh hoan nghênh, phí ra sân rất cao.”

Trên sân khấu, Trương Tâm Hằng ngồi trên ghế dưới ánh đèn, một chân duỗi thẳng, chân còn lại hơi co lại.

Hái một bài khá hot trong sân trường.

Giọng hát sạch sẽ thấu triệt, phối hợp với tiếng guitar không tệ, rất có cảm giác.

Làm toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh xuống.

Trình Nhạc Nhạc lại không có bất kỳ ý định thưởng thức nào, lấy điện thoại chat chít với Đường Tụng.

Thỉnh thoảng lại cụng ly, tâm sự với đám bạn học.

Ma Đô.

“Đường Tụng, giúp tôi chụp tấm ảnh nhé?” Tô Hiểu Nhu đưa điện thoại qua: “Please please.”

“Không có vấn đề, kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng tạm được.” Đường Tụng nháy mắt mấy cái, đưa tay nhận lấy.

Là điện thoại quả táo kiểu mới, còn có cái ốp lưng rất đáng yêu.

Tô Hiểu Nhu kéo Triệu Giai Duyệt, tựa vào cửa sổ thủy tinh.

Đường Tụng điều chỉnh kết cấu và ánh sáng, liên tục chụp vài kiểu.

Hai cô gái ăn mặc tinh xảo, sóng vai cùng một chỗ, mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Phía sau là bến cảng rộng lớn.

Tháp Đông Phương Minh Châu sáng chói, rực rỡ dưới bầu trời đêm, hòa lẫn với bóng trên mặt sông, tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp.

Rất tuyệt.

Đường Tụng trả di động cho Tô Hiểu Nhu: “Được không?”

Tô Hiểu Nhu và Triệu Giai Duyệt vội vàng cầm lên xem, lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Nice! Quá đẹp!”

Chụp xong, lại nâng chén uống rượu, một bữa cơm cũng đi đến hồi cuối.

Triệu Giai Duyệt cầm quà Đường Tụng tặng, chần chờ một chút, nói: “Lát nữa bạn của tôi sẽ đến đón bọn tôi, hay là chúng ta ra ngoài bãi đi dạo đi?”

Tô Hiểu Nhu vỗ tay nói: “Được đấy, Vương Tử Hào nói là đang tắc đường, phải 15 nữa.”

“Được.” Đường Tụng đứng lên, mặc áo lông, đeo tai nghe lên cổ.

Ba người đi ra ngoài, xuyên qua đường cái, đi vào quảng trường trước bến, tùy ý dạo bước.

Tháng 12, đã có chút không khí lễ giáng sinh.

Tăng thêm sắc điệu cho cái bên xa hoa trụy lạc này.

Cho dù nhiệt độ rất thấp, nhưng vẫn không ngăn cản được lòng nhiệt tình của đám du khách.

Biển người mãnh liệt, tiếng cười cười nói nói không ngừng.

Triệu Giai Duyệt cúi đầu, tựa như đang rầu rĩ gì đó.

Tô Hiểu Nhu nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của Đường Tụng, nói đến chuyện trong công việc của mình.

“Nhân viên giao dịch của công ty bọn tôi rất nhàn, không có việc gì thì đọc tiểu thuyết, lướt video ngắn. Bộ phận chúng tôi là khổ nhất, mỗi ngày đều phải chạy nghiệp vụ, làm PPT…”

“Đại cổ đông của công ty làm giàu từ làm đông, bây giờ giá trị con người đã được trăm triệu…”

“Đường Tụng.” Triệu Giai Duyệt đột nhiên dừng bước.

“Sao thế?” Đường Tụng đang tràn đầy phấn khởi nghe Tô Hiểu Nhu nói, liền nghi hoặc nhìn qua.

Triệu Giai Duyệt duỗi ngón tay về phía đối diện: “Nhìn bên kia!”

Đường Tụng xoay người nhìn qua.

Lục Gia Chủy sáng chói cả trời đêm.

Sông Hoàng Phổ bao la hùng vũ phản chiếu lấy một màn này.

Triệu Giai Duyệt thở sâu, hơi kích động nói: ‘Nơi này chính là Ma Đô, cho dù là ban đêm, nó vẫn luôn chói lọi như vậy, là một phong cảnh hoàn toàn khác biệt.”

“Tôi cũng yêu quý quê quán, nhưng ở thành phố lớn lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn khác biệt. Nơi này có trật tự hoàn chỉnh, có giáo dục và y tế tốt nhất, có rất nhiều cơ hội.”

“Tôi muốn đánh vỡ hình thức sinh hoạt một đời lại một đời của gia tộc, tôi muốn thử mở ra con đường mới. Thế là không quay đầu, liều mạng thoát khỏi các ràng buộc trên người, từng bước đi đến bây giờ.”

Tô Hiểu Nhu tràn đầy đồng cảm, gật đầu một cái, trong mắt cũng mang theo thẫn thờ.

Đường Tụng cúi đầu nhìn về phía Triệu Giai Duyệt, có chút hiểu ý của nàng.

“Phù…” Triệu Giai Duyệt thở sâu, chỉ vào đối diện nói: “Phòng ốc cao cấp nhất, biệt thự sang chảnh nhất, nhân tài đỉnh cao nhất, giờ này phút này…”

Nàng giơ cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ nữ tinh xảo trên tay: “9 giờ 1 phút ngày 17 tháng 12 năm 2022. Tại sau những tấm rèm trên các tòa nhà cao tầng kia, đang có người âu phục giày da, lắc ly rượu vang, trò chuyện công việc liên quan đến hàng trăm triệu, có chút hăng hái quan sát chúng ta!”

“Ầm ầm…” Một chiếc xe đua gào thét mà qua trên con đường bên cạnh bọn họ.

Nàng đi vài bước về phía sông Hoàng Phổ, giang hai cánh tay nói: “Tu tri thiếu niên lăng vân chí, tằng hứa nhân gian đệ nhất lưu. Cậu không muốn đi lên tòa nhà cao tầng đó nhìn xem sao? Cậu không muốn trải nghiệm cảm giác khi đứng trên đỉnh cao nhất sao?”

(tạm dịch: Phải biết thiếu niên chí thẳng trời xanh, từng hứa đệ nhất nhân gian)

Bình Luận (0)
Comment