Tòa nhà Roosevelt.
Triệu Giai Duyệt thở sâu, cấp tốc điều chỉnh tâm lý.
Nghĩ đến vẻ thất thố vừa rồi thì lại hơi xấu hổ.
Nàng luôn tự xưng bản thân không phải người chỉ biết nhìn mặt, cũng không bao giờ theo đuổi ngôi sao, thần tượng.
Luôn hướng tới nhân sĩ thành công có thành tựu trên sự nghiệp.
Không ngờ lại vì ngoại hình của Đường Tụng mà thất thố.
“Đường Tụng, bọn tôi chỉ gọi 3 phần, cậu xem muốn ăn gì thì gọi thêm đi.” Tô Hiểu Nhu đưa menu qua, thái độ rất nhiệt tình.
Nàng không nghĩ nhiều như Triệu Giai Duyệt.
Ấn tượng ban đầu với Đường Tụng rất tốt, cũng hiểu vì sao một cô gái như Liễu Bảo Nguyệt lại nói muốn nuôi Đường Tụng.
Nếu nàng có một thanh mai trúc mã như vậy, đại khái cũng không nỡ để hắn chịu khổ.
Đường Tụng cầm menu nhìn lướt qua, cười nói: “Cứ vậy đi.”
Hôm nay là Triệu Giai Duyệt mời khách, đối phương dù sao cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp không lâu.
Với lại món ăn cũng rất phong phú, miễn cưỡng đủ ăn.
Bởi vì đã gọi từ trước, nên đồ lên rất nhanh.
Gan ngỗng, tôm, thịt bò, cá hồi hun khói, salad, canh nấm Black Truffle…
Từng món ăn xinh đẹp được mang lên, phối hợp với hoàn cảnh cao cấp, nhìn trông rất có cảm giác.
Đường Tụng không trực tiếp động dao nĩa, mà yên tĩnh nhìn các nàng.
Quả nhiên, Tô Hiểu Nhu lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ảnh.
Triệu Giai Duyệt cũng không nhịn được, chụp vài tấm và chia sẻ lên vòng bạn bè.
Đối với các nàng mà nói, chia sẻ cuộc sống tốt đẹp của mình, cũng là một loại biểu hiện giá trị bản thân.
Chụp xong, ba người vừa hưởng thụ món ăn, vừa nói chuyện.
Chủ yếu là Triệu Giai Duyệt và Đường Tụng nói đến chuyện cũ thời cấp ba.
Mấy cái tên quen thuộc, chuyện thú vú, chỉ vài câu ngắn ngủi, ký ức đã trở về thời cấp 3.
Tô Hiểu Nhu thỉnh thoảng nói hai câu, dần dần dung nhập vào.
Bầu không khí vô cùng hài hòa.
Đường Tụng đúng là hơi đói bụng, ăn như gió cuốn mây tan.
Hương vị chỉ có thể nói là tạm được, không phải quá ngon.
Chủ yếu là phục vụ, hoàn cảnh, phong cảnh rất tốt.
Cũng rất thích hợp để chụp ảnh check-in.
Triệu Giai Duyệt nhìn Đường Tụng ăn như gió cuốn thì thầm thở dài.
Quả nhiên, tâm hồn là rất khó thay đổi.
Nàng há miệng, định nói gì đó.
Tô Hiểu Nhu lại trực tiếp đưa phần của mình qua, ân cần nói: “Đường Tụng, tôi ăn ít, cậu giải quyết miếng bò bít tết này đi, please.”
Đường Tụng ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: “Cảm ơn.”
Hắn lau miệng, lấy gói quà trên ghế, đặt bên cạnh Triệu Giai Duyệt.
“Ngại quá, không biết Hiểu Nhu cũng đến, cho nên chỉ mua một phần quà, lần sau nhất định sẽ bổ sung.”
Tô Hiểu Nhu vội vàng lắc đầu: “Không sao, không sao, không cần khách khí như vậy, tôi cũng bất chợt muốn đến ăn chực thôi.”
Triệu Giai Duyệt ngẩn người, nhìn túi quà màu trắng, kinh ngạc nói: “Đây là… tặng tôi?”
“Lần này để cậu tốn kém, tặng cậu món quà nhỏ, xem như cho cậu hồi máu, không biết cậu có thích không.”
“Cảm ơn.” Triệu Giai Duyệt đột nhiên cúi đầu xuống, mím chặt môi.
Dù sao cũng là bạn học cũ, học cùng nhau 3 năm trời, nói không có chút tình nghĩa nào thì không đúng.
Nàng từng là chị em tốt của Liễu Bảo Nguyệt, nên quan hệ với Đường Tụng cũng không tệ lắm.
Cũng từng có cãi nhau ầm ĩ, chơi đùa…
Nhưng theo nàng lên đại học, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, tiếp xúc với nhiều người ưu tú hơn.
Lúc này tâm lý của nàng mới thay đổi, không để Đường Tụng vào mắt.
Cũng thương cho bạn thân bị Đường Tụng làm liên lụy.
Lúc này nhìn thấy nụ cười chân thành của đối phương, nhìn món quà này, khuôn mặt tuấn mỹ kia, nàng cũng không đành lòng đả kích hắn, cũng dập tắt suy nghĩ ‘cho hắn một bài học’.
“Bảo Nguyệt, Bảo Nguyệt! Hi vọng cậu không hối hận với quyết định của mình!”
Triệu Giai Duyệt ngẩng đầu, thở hắt ra.
Bắt đầu bảo Đường Tụng ăn cơm, cũng chia một phần cá của mình cho hắn.
Ăn uống khoảng nửa tiếng.
Tô Hiểu Nhu trông mong nhìn Đường Tụng, đột nhiên mở miệng nói: “Đường Tụng, khi nào cậu rời khỏi Ma Đô?’
“Chưa biết, ít nhất cũng phải 5, 6 ngày nữa.”
“Vậy… có chuyện muốn nhờ cậu hỗ trợ, không biết cậu có rảnh hay không?”
“A? Chuyện gì?”
Tô Hiểu Nhu cân nhắc ngôn từ, nói: “Tôi và Giai Duyệt đều làm ở công ty đầu tư, gần đây công ty phát hành một quỹ đầu tư mới, chúng tôi đang tích cực phát triển hộ khách có giá trị.”
“Cậu muốn tôi đầu tư?” Đường Tụng thả dao nĩa xuống, bình tĩnh nói: “Có thể giới thiệu quỹ đầu tư của các cậu trước không, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc.”
Lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên, khí chất của mình là không thể ép được, cho dù mình đã khiêm tốn như vậy, vẫn là bị nhìn ra. Tô Hiểu Nhu này không hổ là người làm tài chính, con mắt rất độc!”
Phốc phốc… Triệu Giai Duyệt bật cười: “Ha ha ha! Đường Tụng, ông trở nên hài hước hơn rồi đấy!”
Tô Hiểu Nhu thè lưỡi, lúng túng nói: “Tôi không có ý đó, quỹ đầu tư của chúng tôi khác với loại cậu mua trên Alipay, định mức thấp nhất cũng phải 1 triệu NDT.”
Khóe miệng Đường Tụng giật một cái.
Nghĩ thầm: “Tôi thu hồi lời khen vừa rồi!”
Tô Hiểu Nhu lại nói: “Ngày mốt có một hội giao lưu nhà đầu tư, chúng tôi định đi phát triển mấy hộ khách. Nếu như chỉ 2 người chúng tôi đi qua đó, dưới tình huống không có quan hệ thì rất khó thành công, thậm chí rất khó dung nhập vào vòng tròn nhỏ.”
“Cho nên muốn để cậu đi cùng, giả mạo một phú nhị đại đến từ Yến Thành, thân phận thì cứ bịa ra là được. Đến khi đó chúng ta tìm chỗ nhiều người, rồi giới thiệu cho cậu về phương hướng đầu tư, vân vân… để cho những mục tiêu chân chính kia nghe thấy.”
“Cậu lại giả bộ nhìn trúng hạng mục của chúng tôi, như vậy chúng ta có thể dung nhập vào vòng tròn của người khác, tiếp tục tuyên truyền, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.”
“Sẽ không để cậu giúp không, công ty tôi có không ít quà tặng cho các hộ khác, xong việc tôi sẽ chọn cho cậu một chiếc máy tính bảng tốt nhất.”
Đường Tụng nhướng mày, hơi kỳ quái nói: “Cậu muốn tôi giả mạo phú nhị đại?”
Triệu Giai Duyệt vỗ vỗ bắp đùi Tô Hiểu Nhu: “Nhu Nhu, mình mời Vương Tử Hào hỗ trợ rồi còn gì? Cậu còn định làm gì?”
Tô Hiểu Nhu chân thành nói: “Nói thật, mình cảm thấy khí chất của Đường Tụng rất tốt, không kém hơn những phú nhị đại chân chính kia. Đến khi đó mặc đồ tây, quản lý tạo hình một cái, tuyệt đối là nhân sĩ thành công! Còn tốt hơn Vương Tử Hào!’
Nghe nàng nói vậy, Triệu Giai Duyệt cũng đưa mắt nhìn Đường Tụng.
Vai rộng eo hẹp chân dài, tuyệt đối là móc treo quần áo, rất hợp với âu phục.
Quan trọng nhất là trên người hắn còn có một loại khí chất thoải mái, tùy ý. Dáng vẻ cũng đoan chính ưu nhã, rất hấp dẫn ánh mắt.
Đúng là giống một nhân vật.
Khó trách Tô Hiểu Nhu lại có ý đồ xấu.
Đường Tụng cười lắc đầu, đang định từ chối thì âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai.
“Keng, bạn phát động nhiệm vụ mới ‘nhà đầu tư chi dạ’, mời tự kiểm tra.”
Nội dung: Đi vào một thành thị hoàn toàn mới, một buổi giao lưu hợp cách, có thể giúp bạn phát hiện cơ hội đầu tư, thành lập hệ thống quan hệ, hiểu rõ thị trường và ngành nghề, cũng có thể phát triển tầm mắt, tích lũy kinh nghiệm. Mời ngày 19 tháng 12 tiến về khách sạn Vạn Lệ ở Ma Đô, tham gia hoạt động ‘Nhà đầu tư chi dạ’.
Ban thưởng: Gói quà ngẫu nhiên x1.
Tô Hiểu Nhu nhìn Đường Tụng cau mày suy tư, nói: “Thật ra người đến cũng không phải đều là kẻ có tiền, cũng có rất nhiều người làm trong ngành tài chính, nhân viên công ty, nên cậu không cần khẩn trương. Tôi chỉ cảm thấy khí chất của cậu rất không tệ, cho nên mới muốn nhờ hỗ trợ.”
Nàng tưởng Đường Tụng ngại ngùng, sợ xấu mặt trên hội giao lưu, cho nên mới suy tư lâu như vậy.
Triệu Giai Duyệt suy nghĩ một chút, nói: “Hội giao lưu này, mọi người chỉ tụ tập và chia sẻ về đầu tư và kinh doanh, chủ yếu là xã giao. Đối với cậu mà nói, đây cũng là một cơ hội hiếm có, nhìn chút việc đời, tiếp xúc với vòng tròn cao cấp hơn.”
Đóng giao diện hệ thống.
Đường Tụng mỉm cười nói: “Được.”