Nhạc Y Viên nằm ở vòng ngoài đại học Yến Thành.
7 giờ mỗi ngày sẽ có sinh viên đến ca hát nhạc sống.
Giá cả tầm trung, người người khoảng 100 đồng.
Cách khu đại học không xa, là khu vực rất náo nhiệt, được học sinh sinh viên yêu thích, thường xuyên tổ chức liên hoan.
Trình Nhạc Nhạc xuống xe, điềm nhiên nói: “Làm phiền chị Gia Di, khi nào gần về em sẽ nhắn tin cho chị.”
Ngô Gia Di gật đầu, nói: “Chú ý an toàn.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng Trình Nhạc Nhạc biến mất ở ở vào.
Ngô Gia Di đỗ xe, vẫy tay một cái.
Rất nhanh, 8 người đàn ông cao to mặc đồ tay đen tiến lại gần.
Mỗi một người đều là khuôn mặt lạnh lùng, cảm giác hết sức áp bách.
“Đi thôi.” Ngô Gia Di cầm đầu đi vào trong.
Đường tổng đã phân phó, bảo nàng bảo vệ tốt cô gái này, Ngô Gia Di đương nhiên sẽ không thả lỏng.
Những nhân viên an ninh của Thịnh Đường này phân tán ra khắp nơi, nhà vệ sinh, đại sảnh, lối ra…
Lưu ý động tĩnh và an toàn của Trình Nhạc Nhạc mọi lúc mọi nơi, đảm bảo tuyệt đối không có sai sót.
…
Ánh đèn xanh tím bao phủ, biển người phun trào, vô cùng náo nhiệt.
Đại bộ phận đều là sinh viên quanh đây.
Cũng có một ít đàn ông trung niên khoảng 40, nhìn qua rất ngang tàng.
Trình Nhạc Nhạc tìm thấy vị trí của đám bạn dưới sự dẫn đường của nhân viên.
Xa xa đã đã thấy từng bóng dáng quen thuộc.
Nàng nở nụ cười xán lạn, bước nhanh qua đó.
La Hạo Vũ vẫn luôn để ý cửa ra vào lập tức nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng lên.
Đứng lên kéo chỗ ngồi bên cạnh mình, vẫy tay nói: “Nhạc Nhạc! Bên này!”
Mấy người khác cũng quay đầu nhìn qua, lập tức lộ vẻ kinh diễm.
Nàng mặc quần jean màu xanh đậm, áo lông oversize màu trắng, ủng da màu nâu.
Làn da trắng nõn bóng loáng, tóc đen nhánh nồng đậm, hơi xõa tung.
Mặt trứng ngỗng, mắt phượng, mũi rất cao.
Nàng mỉm cười, cánh môi như hai mảnh cánh hoa.
Tinh xảo, xinh đẹp, là một cô gái vừa nhìn qua liền biết rất sang.
Hoàn toàn khác biệt với Trình Nhạc Nhạc thanh thuần, mộc mạc, ngượng ngùng trong ấn tượng của họ.
“Đó là… Trình Nhạc Nhạc?”
“Sao lại thay đổi nhiều thế?”
“Quá đẹp! Tuyệt đối đẹp hơn hoa khôi khoa bọn tôi!”
“Dáng người cũng đẹp!”
…
Trình Nhạc Nhạc đi đến trước bàn ăn, rất tự nhiên tránh khỏi La Hạo Vũ, ngồi xuống bên cạnh một cô gái.
Nàng nghiêng người, vẫy tay với mọi người: “Đã lâu không gặp, Diệp Gia, Hạ Tử Âm, Trần Bác Nhất… Tôi vẫn nhớ các cậu nha. Lần này may mà gặp được Nhã Tĩnh và La Hạo Vũ, bằng không tôi cũng không có số của mọi người.”
“Chào Nhạc Nhạc, đã lâu không gặp.”
“Nhạc Nhạc, cậu thay đổi nhiều quá, nếu như gặp ở ngoài đường, tôi tuyệt đối không dám nhận.”
…
“Gia Gia, cậu cũng thay đổi rất nhiều, kiểu tóc này rất hợp với cậu.”
Trình Nhạc Nhạc biểu hiện tự nhiên hào phóng, cười nói ôn chuyện với đám bạn học cũ.
Bọn họ nhìn Trình Nhạc Nhạc gần trong gang tấc, ánh mắt hơi thất thần.
Cho dù là La Hạo Vũ cũng bị kinh diễm.
Lần trước gặp mặt.
Trình Nhạc Nhạc ăn mặc rất bình thường, đồ du lịch tiêu chuẩn.
Lần này, nàng mặc đồ rất đẹp, nhìn qua cũng bắt rất đắt!
Lý Nhã Tĩnh ngồi cạnh La Hạo Vũ, sắc mặt đã rất khó coi.
Mục đích của buổi họp lớp này, là muốn gọi đám bạn học ưu tú ở Yến Thành ra, đả kích Trình Nhạc Nhạc một cái.
Dù sao Trình Nhạc Nhạc đã bỏ học 3 năm, đối mặt với đám người họ nhất định sẽ tự ti.
Nhưng Trình Nhạc Nhạc hôm nay cố tình ăn mặc xinh đẹp như vậy, sang chảnh như vậy, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Lý Nhã Tĩnh.
“Nhạc Nhạc.” Lý Nhã Tĩnh đột nhiên mở miệng, cắt đứt bầu không khí nơi đây.
“Sao thế?” Trình Nhạc Nhạc ném ánh mắt nghi hoặc.
Lý Nhã Tĩnh kéo tay La Hạo Vũ, cười nói: “Vẫn không hỏi cậu, cậu học trung cấp à? Vừa học vừa làm à? Có phải là rất vất vả không?”
La Hạo Vũ biến sắc mặt, đụng nàng một cái, nói nhỏ: “Nói gì vậy?”
Hắn add wechat của Trình Nhạc Nhạc một thời gian rồi, vẫn cố tình không hỏi phương diện này.
Chỉ không ngừng cổ vũ nàng học tập.
Vận mạnh đã quá tàn nhẫn với nàng, nhưng nàng vẫn đang cố gắng trở lại với quỹ tích vốn có.
Trong đó có biết bao khó khăn và gian nan hiểm trở, nàng cần là lý giải và cổ vũ, chứ không phải chế nhạo và trào phúng.
Nghe thấy lời nói của La Hạo Vũ, Lý Nhã Tĩnh càng khó chịu hơn.
Trước khi Trình Nhạc Nhạc xuât shieenj, quan hệ của nàng và La Hạo Vũ rất thân mật, hơn 3 năm đại học, tới gần tốt nghiệp, gần như đã sắp xác định quan hệ.
Bọn họ môn đăng hộ đối, công việc xứng đôi, là cặp đôi thích hợp nhất.
Nhưng sau cuộc gặp tình cờ ở thành cổ, La Hạo Vũ đã thay đổi thái độ, bắt đầu chia rõ giới hạn với nàng.
Nàng cất cao giọng nói: “Mình chỉ quan tâm Nhạc Nhạc thôi, dù sao chúng ta đều đi học ở Yến Thành, có lẽ chúng ta giúp được gì thì sao!”
Những người bạn học khác cũng lộ ra vẻ tò mò.
Thời cấp 3, thành tích của Trình Nhạc Nhạc rất tốt, vẫn luôn đứng hàng đầu.
Đây là dưới tình huống nàng thường xuyên phải phụ giúp gia đình.
Nàng thi cũng rất tốt, vào đại học tốt là không cần bàn.
Nhưng không ai ngờ được, nàng lại lựa chọn vào nhà máy, làm một công nhân.
Chuyện này từng gây xôn xao trong vòng tròn bạn bè của họ.
Trình Nhạc Nhạc mỉm cười, giải thích: “Không phải, là đại học Yến Thành, sinh viên năm nhất ngành kinh tế và tài chính, mặc dù muộn 3 năm, nhưng tôi vẫn muốn trải qua đại học một lần, cho mình một câu trả lời.”
“Không thể nào?” Lý Nhã Tĩnh bật thốt, nghi ngờ không thôi: “Đừng nói là cậu đi làm ở nhà máy bột mì 3 năm, mà vẫn thi đỗ đại học Yến Thành nhé!”
Trình Nhạc Nhạc đúng là học rất giỏi, thế nhưng không giỏi đến mức đó, chuyện này sao có thể?
Những người khác cũng hai mặt nhìn nhau.
Trình Nhạc Nhạc nhàn nhạt liếc nhìn Lý Nhã Tĩnh, cũng phát giác là ý tứ trong lời nói.
Đang định mở miệng.
Một tiếng kêu bất ngờ vang lên: “Nữ thần! Đúng là nữ thần rồi!”
“Cmn, tôi còn tưởng mình hoa mắt!”
“Không ngờ nữ thần Nhạc Nhạc lại đến chỗ này chơi, vừa rồi chúng tôi còn đang đoán cậu đang ở thư viện hay là khu nhà lập nghiệp nữa.”
Ngay sau đó, ba thanh niên bước đến, đứng bên cạnh bàn của họ, hưng phấn nhìn Trình Nhạc Nhạc.
Mỗi người đều cao hơn 1m8, mặc áo phông bó sát, nhìn trông rất cường tráng.
Trong đó có hai người mà Trình Nhạc Nhạc biết, là Giang Ngôn Triệt và Hạ Bạch trong đội bóng của trường.
Trước kia đã xin wechat của nàng mấy lần.
Giang Ngôn Triệt cười ha ha nói: “Nữ thần, khó khăn lắm mới gặp được ở ngoài trường, nể mặt chút, cho xin wechat đi, thỏa mãn nguyện vọng của tôi.”
“Ngày mai bọn tôi có một trận đấu, nhất định phải đến sân cổ vũ chúng tôi nha.”
“Có hoa khôi cổ vũ, tôi sẽ được buff +50% thuộc tính, cam đoan sẽ chiến thắng.”
…
Trình Nhạc Nhạc lễ phép lắc đầu: “Ngại quá, gần đây tôi rất bận chuyện giải thi đấu, không có thời gian rồi. Hôm nay chỉ ra ngoài ăn bữa cơm với bạn học cũ thôi.”
Đám bạn học của Trình Nhạc Nhạc đều liếc mắt nhìn nhau, có chút choáng váng.
Một người bạn học cũ là Trần Bác đứng lên, thân thiện chào hỏi: “Giang Ngôn Triệt, Hạ Bạch, Lý Tử Viên, lâu rồi không gặp.”
Giang Ngôn Triệt nhìn hắn một chút, nhíu mày nói: “Là lão Trần à, bọn tôi lười thi đấu với Kinh Mậu các cậu. Tay cầu thủ bên các cậu rất đen, lần trước còn làm tiểu Từ bị thương.”
Khóe miệng Trần Bác co quắp lại, lẩm bẩm: “Còn không phải các cậu phạm lỗi trước sao!”
“Không tranh luận với cậu.” Giang Ngôn Triệt lại hỏi: “Không nhìn ra, tên nhãi cậu lại là bạn học cấp 3 của hoa khôi trường tôi.”
Trần Bác kinh ngạc nói: “Trình Nhạc Nhạc học ở đại học Yến Thành thật à?”
“Nói nhảm? Đây chính là sư muội của chúng tôi, là bộ mặt của học viện!”
“Lão Trần, tôi nói cho cậu biết! Cậu đừng ỷ vào thân phận bạn học cũ mà quấy rối hoa khôi của trường tôi nhé!”
…