Bến số 27, đã từng là một nhà hiệu buôn có quy mô lớn nhất Ma Đô, danh dưng ‘vua hiệu buôn’.
Bây giờ, cao ốc được cải tạo thành tòa nhà Roosevelt.
Lầu một bên bến là nhà hàng lộ thiên.
Lầu hai là hầm rượu to nhất Ma Đô.
Lầu ba là câu lạc bộ tư nhân, có đủ loại phục vụ riêng.
…
Trong nhà hàng tây trên lầu 8.
Triệu Giai Duyệt và Tô Hiểu Nhu ngồi một bàn gần cửa sổ, nhìn phong cảnh cực đẹp ở bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng trò chuyện.
“Vị bạn học cũ kia đến đâu rồi?”
Triệu Giai Duyệt nhìn điện thoại một chút, bình tĩnh nói: “Nói là sắp đến rồi, chắc là vừa ra khỏi tàu điện ngầm.”
Tô Hiểu Nhu nháy mắt mấy cái, cười nói: “Nói đến mới nhớ, chắc cậu đã thay đổi rất nhiều so với cấp 3 nhỉ? Người bạn cũ này tuyệt đối sẽ không nhận ra cậu.”
Triệu Giai Duyệt nhìn hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh, giữa hàng lông mày hiện lên sự tự tin và chờ mong.
Hồi cấp ba, nàng nặng tận 75kg, là một cô nàng béo ú.
Cộng thêm khi đó chỉ biết học tập, không để ý đến hình tượng, cho nên rất không đáng chú ý.
Sau khi trải qua đại học, tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, cũng có nhận biết rõ ràng hơn về tương lai của mình.
Nàng bắt đầu giảm cân, cố gắng học tập tri thức làm đẹp.
Đến năm 2, nàng chỉ còn 55kg, bề ngoài cũng trở nên xuất chúng hơn.
Cộng thêm làn da đẹp, cũng được xưng là một mỹ nữ.
Điều này cũng làm cho ánh mắt và lòng dạ của nàng cao hơn không ít.
Bây giờ lại còn ở lại Ma Đô, kiếm được một công việc có thể diện.
Lần này gặp lại bạn cũ, chưa chắc đã không có ý ‘áo gấm về quê’, cũng muốn nhìn dáng vẻ khiếp sợ của hắn.
Nghĩ tới đây, Triệu Giai Duyệt nhếch miệng cười: “Có lẽ vậy, dù sao đã hơn 4 năm không gặp rồi.”
“Vậy ấn tượng lớn nhất của cậu với người bạn học này là gì? Cậu ta là loại người gì?” Tô Hiểu Nhu tò mò hỏi.
“Tên đó, tổng hợp mà nói, chắc là thường thường không có gì lạ. Các phương diện đều không đủ xuất chúng, thật ra loại người này rất nhiều. Thứ đáng ấn tượng nhất, chính là được Liễu Bảo Nguyệt ưu ái, đây cũng là thành tựu lớn nhất của tên đó. Thời cấp 3, mọi người đều rất ngây thơ, tình cảm cũng rất đơn giản.”
Tiếp theo, nàng tựa như nhớ lại chính bản thân mình, béo ú, mặc đồng phục xanh trắng.
Nhịn không được mà cảm khái: “Thì ra cấp 3 đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ thỉnh thoảng vẫn nhớ lại lúc thi đại học.”
“Cấp 3 đúng thật là khó quên.” Tô Hiểu Nhu nhấp một ngụm champagne, trong mắt hiện vẻ trầm tư.
Nàng cũng nghĩ đến thời cấp 3 của mình.
Rất khổ, rất mệt, rất ngây thơ.
Nam sinh thầm mến đã xuất ngoại, chị em tốt thì rải rác năm sông bốn biển.
Đại học không nhẹ nhàng như tưởng tượng, ngành tài chính rất bận rộn, đủ loại nhiệm vụ phức tạp.
Sau khi tốt nghiệp lại tìm một công ty nhỏ, làm công việc mệt mỏi nhất.
Giấc mơ ngày xưa đã bị hiện thực bóp nát.
Nàng hoài niệm không chỉ là thời gian đó, còn cả giấc mơ trong lòng mình, cả thời kỳ thiếu nữ của mình.
“Xuân phong nhược hữu liên hoa ý, khả phủ hứa ngã tái thiếu niên.” Tô Hiểu Nhu chợt phun ra một câu thơ.
Triệu Giai Duyệt lắc đầu cười khẽ, nhìn một thân âu phục tinh xảo và đồ trang sức cao cấp của mình.
Cười nói: “Mình khác với cậu, mình không muốn trở về, mình vĩnh viễn yêu thích tương lai của bản thân, mình sẽ trở nên ưu tú và thành công.”
Nàng đã trở thành cô gái tài chính ở Ma Đô như trong giấc mơ của mình.
Trực tiếp, hiệu suất cao, kiến thức rộng, lực hành động mạnh…
Nàng rất thưởng thức mình của bây giờ.
…
Đi vào nhà hàng tây, Đường Tụng hai mắt tỏa sáng.
Phong cách nơi này trang nhã mà thoải mái, ánh đèn mang theo màu ấm áp, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
Gần như không còn chỗ ngồi.
Trên sân khấu còn đang biểu diễn piano.
Đường Tụng liếc mắt nhìn qua.
Liễu Bảo Nguyệt đã gửi ảnh cho hắn, cho nên hắn đã nhận ra Triệu Giai Duyệt ngồi trước cửa sổ.
Nàng mặc một bộ OL vừa vặn, tóc quấn lại, trên mặt trang điểm tinh xảo.
So với trước kia, đúng là thay đổi rất nhiều.
Bên cạnh nàng còn có một cô gái hơi tươi mát.
Ăn mặc thoải mái hơn nàng một chút.
…
“Nói trước, lát nữa phải chia món cá hồi hun khói cho mình đấy, rất lâu rồi không ăn, quá thèm.”
“Đồ ăn hàng.”
Hai cô gái còn đang xì xào bàn tán.
Một giọng nam trong trẻo mang theo từ tình đột nhiên vang lên: “Triệu Giai Duyệt! Xin lỗi, hình như tôi đến muộn.”
Tô Hiểu Nhu và Triệu Giai Duyệt đồng thời ngẩng đầu lên.
Liền thấy một bóng người cao to thẳng tắp đứng đối diện, vẻ mặt sạch sẽ đẹp trai mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Hắn mặc áo lông mỏng, trên cổ là tai nghe Sony màu trắng xám.
Mũi cao thẳng, mày mặt như tranh, tóc đen nhánh nồng đậm.
Trên người hắn mang theo một loại khí chất thoải mái và tự tin.
Giống như nam chính đi ra từ tiểu thuyết ngôn tình vậy.
Thắp sáng cả nhà hàng này.
Cũng che đậy cả cảnh bến xinh đẹp kia.
Hai cô gái nhất thời trợn tròn mắt mà nhìn hắn.
Một lát sau.
“Đường Tụng!” Triệu Giai Duyệt thốt ra, trên mặt mang theo vẻ không dám tin, hỏi lại lần nữa: “Cậu là Đường Tụng?”
“Là tôi.” Đường Tụng cười khẽ một tiếng, tự nhiên ngồi xuống đối diện hai người.
“Thật… thật sự là thay đổi quá nhiều…” Triệu Giai Duyệt tự lẩm bẩm, vẫn không thể lấy lại tinh thần.
“Bạn học cũ, cậu cũng vậy, hoàn toàn khác với hồi cấp 3, chúc mừng giảm béo thành công.”
Triệu Giai Duyệt nhìn gương mặt đối diện, ký ức từ từ xuất hiện.
Dần dần đã trùng lặp lại với Đường Tụng trước mắt.
Ngũ quan không thay đổi quá nhiều, nhưng khí chất, làn da, tóc, thân thể, dáng người đều có thay đổi.
Cả người trông rất có tinh thần.
Là một soái ca 360 độ không góc chết, là một soái cả để người quét mắt nhìn qua tim đã đập rộn.
“Nếu Bảo Nguyệt nói nói, tôi cũng không biết cậu đang phát triển ở Ma Đô, hình như còn làm rất không tệ, nữ trí thức nha, lợi hại.”
Triệu Giai Duyệt nắm chặt tay, vô thức ngồi thẳng, nói nhỏ: “Quá khen, chỉ là viên chức phổ thông thôi. Cậu… tôi còn không dám nhận cậu luôn, cậu… hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ.”
“Được rồi bạn cũ, nam 18 sẽ thay đổi, không nên quá kinh ngạc.” Đường Tụng chỉ chỉ Tô Hiểu Nhu đang đỏ mặt bên cạnh, hỏi: “Đúng rồi, vị này là?”
“A, cô ấy là Tô Hiểu Nhu, là đồng nghiệp và bạn học của tôi.” Triệu Giai Duyệt có chút mất tự nhiên nói: “Hiểu Nhu, đây là Đường Tụng, bạn cấp 3 của mình.”
Tô Hiểu Nhu đặt tay trên đùi, sửa sang tóc mái: “Xin chào.”
Đường Tụng cười nói: “Xin chào.”
Tô Hiểu Nhu bình tĩnh đạp chân Triệu Giai Duyệt dưới gầm bàn, dùng ánh mắt hò hét: “Đây mẹ nó là bạn học cũ thường thường không có gì lạ? Này chị em! Cậu khá đây!”
Triệu Giai Duyệt cúi đầu, sắc mặt hơi xấu hổ.
Nàng cũng không ngờ, Đường Tụng lại thay đổi nhiều như vậy.
Hoàn toàn khác biệt với ấn tượng của nàng.
Hắn như vậy, nếu chỉ nói đến ngoại hình, vậy còn ưu tú hơn cả Bảo Nguyệt.
Nhưng nàng là người làm nghề tài chính, nhìn vấn đề sẽ không chỉ nhìn mặt ngoài, rất nhanh đã điều chỉnh tốt.
Cho dù hắn có ngoại hình xuất chúng, cũng không thể cải biến được linh hồn tầm thường.