Đại học Yến Thành.
“Bái bai, tôi đi trước, đã đặt bữa tối và cà phê cho mọi người rồi, cố lên!” Trình Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay, mang theo nụ cười tươi đẹp.
“Cảm ơn bà chủ!”
“Tối nay tôi sẽ tăng ca đến khi phòng ngủ đóng cửa!”
“Tạm biệt nữ thần! Cảm ơn nữ thần mời khách!”
“Bái bai!”
…
Trình Nhạc Nhạc đeo túi đi ra khỏi khu lập nghiệp của đại học Yến Thành.
Lại là một cuối tuần bận rộn.
Hôm nay họp thương lượng nhu cầu khai phát phiên bản tiếp theo của phần mềm.
Còn chọn mua không ít đồ văn phòng phẩm, bàn phím, chuột, ổ cứng, giấy…
Mặc dù đều là một ít vật nhỏ lẻ vụn vặn, nhưng cũng để làm khu làm việc nhỏ của họ trở nên chính quy hơn.
Cũng làm cho đám sinh viên cùng phấn đấu này có lòng cảm mến.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của nàng rất phong phú và vui sướng.
Ngoại trừ học tập, chính là bận rộn hạng mục lập nghiệp ‘nhật ký Tiểu Nguyệt’ này.
Cùng lúc đó, nàng càng ngày càng nhận được nhiều tán thành, thu hoạch được rất nhiều người chúc phúc và khẳng định, cũng xác minh phương hướng nỗ lực của mình.
Nàng cũng cảm nhận được rõ ràng ẩn ý của Đường Tụng khi an bài nhiệm vụ cho mình.
Trở thành một gốc hoa Hướng Dương, mới có thể tiếp nhận nhiều ánh nắng và năng lượng tích cực hơn.
6 giờ tối.
Đại học Yến Thành đèn đuốc sáng tỏ.
Nàng đi dọc theo con đường cái, ngâm nga bài hát, dạo bước về phía trước.
Gió nhẹ nâng gọn tóc của nàng, kéo theo khăn quàng cổ, để nàng lộ ra vẻ thanh xuân như mộng.
Trong đầu đang suy nghĩ đến đề nghị của sư tỷ bên ngành y.
Bất tri bất giác, nàng đã trở thành một phong cảnh xinh đẹp trong sân trường đại học Yến Thành, khiến không ít người quay đầu.
Hoa khôi - Trình Nhạc Nhạc.
Trình Nhạc Nhạc đứng ngoài cổng trường học, yên tĩnh chờ đợi xe Đường Tụng an bài cho nàng.
Tối nay đi họp lớp, nàng chủ yếu là muốn gặp mặt đám bạn học cũ.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, nàng từ bỏ cơ hội đi học, vùi đầu trong nhà máy bột mì.
Bởi vì tự ti, nên dần dần cắt đứt liên lạc với đám bạn học.
Nhoáng cái đã hơn 3 năm, rất nhiều người đã trở nên mơ hồ trong ký ức.
“Nhạc Nhạc.” Một giọng nam hơi chần chờ vang lên bên cạnh.
Trình Nhạc Nhạc lấy lại tinh thần, nhìn qua bên đó.
Quần jean, áo jacket, giày Cavans, ngũ quan ôn nhu, tóc hơi dài.
Trên vai còn có một chiếc túi guitar.
Đứng trong gió rét, dưới ánh đèn, mang theo cảm giác quật cường của thiếu niên, rất đẹp trai.
“Trương Tâm Hằng?” Trình Nhạc Nhạc khẽ nhíu mày, lại dịch qua một bên, cách tên này xa một chút.
Người này từng lợi dụng nàng để kích thích Lý Phỉ Nhi, đã mang lại rất nhiều rắc rối cho nàng.
Lần này nhìn thấy hắn, nàng vẫn rất không thoải mái.
Trương Tâm Hằng mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhạc Nhạc, vẫn muốn nói tiếng xin lỗi về chuyện lần trước, rất xin lỗi.”
Hắn một tay cầm túi, hơi cúi người.
Trình Nhạc Nhạc gật nhẹ: “Được, tôi biết rồi, tạm biệt.”
Trương Tâm Hằng muốn nói lại thôi, đi mấy bước về phía trước, cách Trình Nhạc Nhạc càng ngày càng xa.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhóng bóng người mỹ lệ như hoa trắng trong gió kia, lấy dũng khí nói: “Tôi… tôi đã chia tay với Lý Phỉ Nhi, không bao giờ liên hệ nữa.”
Trình Nhạc Nhạc thở hắt ra, có chút cạn lời: “Xin hỏi chuyện này có quan hệ gì với tôi sao?”
“Không có…không có gì, tôi phải đi làm, tạm biệt!” Trương Tâm Hằng lại quay người, cất bước rời đi.
Gió lạnh tháng 12 thổi vào mắt hắn, lạnh lẽo mà gấp rút.
Cả người hắn lại chìm trong mờ mịt và mông lung.
Trình Nhạc Nhạc, Trình Nhạc Nhạc.
Bắt đầu từ đêm hôm đó, cái tên này vẫn quanh quẩn bên tai, không dừng dù chỉ một đêm.
Nàng rất cố gắng học tập, tất cả giáo viên đều khen nàng.
Nàng làm người rất hiền lành, thường xuyên tham giác các hoạt động công ích.
Nàng được xưng là hoa khôi mới, nhận vô số người tung hô.
Rất nhiều sinh viên ngoài trường cố tình chạy đến nghe giảng, chỉ để liếc nhìn nàng một cái.
Nàng tham gia giải thi đấu lập nghiệp, viện trưởng tự mình đảm nhiệm chức giáo viên chỉ đạo.
…
Trương Tâm Hằng đi về phía trước, đầu óc rối bời.
Bóng dáng thiếu nữ váy trắng, hoa mỹ tinh xảo, không dính khói lửa trần gian kia.
Như mây như khói bao phủ lấy hắn, đuổi cũng không đi.
Kinh diễm tuổi thanh xuân 19 của hắn.
Đã từng cho rằng, nàng chỉ là một học sinh tốt khiêm tốn lại mộc mạc, tính cách tốt.
Lúc này mới có hành vi ngây thơ, dùng nàng để kích thích Lý Phỉ Nhi.
Nhưng Trình Nhạc Nhạc bây giờ, lại là giấc mơ mà hắn không thể với tới.
Giữa bọn họ có một cây cầu mà vĩnh viễn không thể vượt qua.
Hối hận đã ăn sâu tận xương tủy.
…
Chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại ở ven đường.
Ngô Gia Di xuống xe, giúp Trình Nhạc Nhạc mở cửa sau, nói nhẹ: “Trình tiểu thư, mời vào.”
Trình Nhạc Nhạc cúi người ngồi xuống, cười nói: “Chị Gia Di, làm phiền chị rồi.”
“Nên làm, tôi là tài xế của Đường tổng mà.”
Ngô Gia Di nhẹ nhàng đóng cửa, lại làm thủ thế với 2 chiếc Mercedes Benz G-Class cách đó không xa, rồi mới quay về vị trí tài xế.
Chiếc xe lăn bánh.
Trong không gian tĩnh lặng.
Trình Nhạc Nhạc chụp tấm ảnh và chia sẻ cho Đường Tụng, nhắn lại: “Em đã lên xe, chị Gia Di đưa em đi, anh cứ yên tâm, nhớ anh.”
Gửi xong, nàng mới bắt đầu quan sát chiếc xe này.
Đồ da cao cấp, khắp nơi là những thứ xa hoa quý giá.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, bầu trời đầy sao đập vào mắt, tựa như ảo mộng.
Nàng nghiêng người nhìn sân trường không ngừng lùi lại phía sau, ánh mắt hơi thất thần.
Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, tựa như đang nghĩ đến gì đó.
…
Ma Đô, khách sạn Bulgari.
Đường Tụng một tay chống cắm, nghiêng người dựa vào ghế salon, nghiêm túc đọc sách.
Tinh…
Nhìn thấy ảnh Trình Nhạc Nhạc gửi đến, Đường Tụng nở nụ cười.
Trả lời: “Phải báo cáo mọi lúc, đừng uống rượu.”
Tửu lượng của Trình Nhạc Nhạc chỉ là một chai bia, rất dễ say.
Đây cũng là vì sao hắn không yên tâm.
Tinh…
Triệu Giai Duyệt: “Đường Tụng, cậu đến đâu rồi? Đường về phía này rất đông, nhớ đi tàu điện ngầm.”
Đường Tụng: “Yên tâm, sẽ đến đúng giờ.”
Đường Tụng đứng lên, phóng tầm mắt nhìn về phía xa, nhìn vị trí tòa nhà Roosevelt.
Từ nơi này đi qua, chỉ không đến 1km.
Đi bộ mất khoảng 10 phút, không cần phải vội.
Đứng trước cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm bên bến tàu, hắn đột nhiên muốn qua bên đó đi dạo.
Cất bước đi vào phòng ngủ, bắt đầu thay quần áo.
Bên trong mặc áo phông trắng, bên ngoài là một chiếc áo lông, bên dưới là quần đen.
Rất thích hợp với nhiệt độ Ma Đô vào lúc này.
Cầm túi quà chuẩn bị tặng Triệu Giai Duyệt.
Nhìn đống đồ vật trong vali.
Hắn lại lấy tai nghe Sony XM5 Bạch Hiểu Manh tặng và đeo lên.
Bao phủ 2 lỗ tai, đi trên bờ sông có thể chống lạnh, rất không tệ.
6:30 tối.
Đường Tụng xuyên qua đường cái, dạo bước dọc theo bến.
Bờ sông đối diện, cao ốc bên Lục Gia Chủy thắp sáng trời đêm.
Trong tai nghe là một bài hát mà hắn không biết tên.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Triệu Giai Duyệt: “Tôi đến rồi.”
Triệu Giai Duyệt: Cảnh bến tàu.jpg.