Đại lý xe SDT II nằm ở khu Hồng Khẩu.
Cũng là đại lý xe đua lớn nhất Ma Đô.
Ông chủ Sở Hoa Châu cũng là phú nhị đại.
Cha là chủ một công ty lên sàn nổi tiếng nào đó, tài sản rất khả quan.
Trừ đại lý xe ra, bản thân hắn còn có một câu lạc bộ xe đua.
Tiêu chuẩn tham gia chính là Porsche 911 trở lên, tập hợp rất nhiều phú nhị đại và kẻ có tiền ở Ma Đô.
Đây chính là người Lâm Thiếu Hằng giới thiệu cho Đường Tụng.
Trên thực tế, Lâm Thiếu Hằng cũng biết Sở Hoa Châu qua câu lạc bộ xe đua.
Đi vào đại lý xe, nhân viên nhiệt tình lập tức tiến lên nghênh đón.
Bởi vì định vị quá cao cấp, nên nội bộ SDT II rất ít khách, chỉ có lẻ tẻ vài người.
Đường Tụng ngồi trên ghế salon khu nghỉ ngơi, vừa chờ Sở Hoa Châu vừa quan sát chung quanh.
Trong sảnh triển lãm, ảnh đèn sáng chói, trưng bày đủ loại xe thể thao, Ferrari, LamBorghini, Porsche…
Tạo hình rất cool, thân xe sáng lấp lánh.
Tập hợp lại một chỗ, nhìn hoa cả mắt.
“Đường huynh, hoan nghênh quang lâm.” Một giọng nam truyền đến.
Sở Hoa Châu mặc đồ bình thường bước tới.
Khoảng 37, 38 tuổi, dung mạo đoan chính, hơi béo, tóc tai gọn gàng.
Nhìn qua là một người rất hiền hòa.
“Toi chính là Sở Hoa Châu, chúng ta đã trò chuyện trên wechat, chậc chậc, không ngờ cậu lại trẻ và đẹp trai như vậy, có phong thái của tôi lúc trẻ.” Sở Hoa Châu đùa giỡn, nhiệt tình bắt tay.
Đường Tụng đứng lên, cười nói: “Chào Sở tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Sở Hoa Châu cười ‘ha ha’, thái độ giống như là đối đãi với một người bạn cũ.
Có thể mua xe đua cấp bậc chục triệu, lại là nhân vật khiến Lâm Thiếu Hằng phải giới thiệu trịnh trọng như vậy, giá trị tuyệt đối để hắn kết bạn.
Bằng không hắn cũng không cố tình chạy đến đây tiếp đón.
Hai người trò chuyện một lúc, nói qua về Lâm Thiếu Hằng, rất nhanh đã đi vào chủ đề chính.
“Xe đua cấp bậc chục triệu rất khan hiếm, nhưng đại lý xe của chúng tôi mới thu được một chiếc McLaren P1 cách đây mấy ngày, một trong ‘tam đại thần xe’, tuyệt đối phù hợp yêu cầu.”
Sở Hoa Châu dẫn Đường Tụng đến góc đông nam của sảnh triển lãm.
Trên bục là mấy chiếc xe đua đỉnh cấp.
ở chính giữa là McLaren P1, thân xe trắng đen xen kẽ.
Sở Hoa Châu giới thiệu: “Chiếc xe này cực đỉnh, lại tương đương với xe mới. Chủ xe mua xong liền cất giữ, gần như chưa từng lái… Toàn cầu chỉ có 375 chiếc, giá second-hand tiếp cận 20 triệu. Bây giờ đã giảm rất nhiều, cũng là chiếc rẻ nhất trong ‘tam đại thần xe’… Giá bàn là 10.8 triệu NDT…”
Đường Tụng đứng bên cạnh xe, yên tĩnh nhìn chiếc McLaren P1 này.
Chỉ có nhìn thấy xe thật, mới có thể cảm nhận được mị lực độc nhất thuộc về xe đua đỉnh cấp.
Sở Hoa Châu là một kẻ thích xe đua, rất hiểu về chiếc P1 này.
Tự giới thiệu cho Đường Tụng quá trình thao tác và điều khiển, giảng giải đặc tính của nó.
Khoảng hơn nửa tiếng, Đường Tụng đã ký hợp đồng, thanh toán tiền.
Sở Hoa Châu lập tức an bài nhân viên đi chuẩn bị thủ tục.
Hắn thì ngồi nói chuyện với Đường Tụng, cũng mời Đường Tụng gia nhập câu lạc bộ xe đua của mình.
Thái độ của hắn nhìn như không biến hóa chút nào, vẫn nhiệt tình và thẳng thắn như cũ, nhưng lại cho Đường Tụng cảm giác càng thân thiết hơn, hai người xưng hô cũng thân thiết hơn.
Thực tế chính là như vậy, chỉ khi bạn thể hiện thực lực của mình, người khác mới sẽ chân chính tôn trọng bạn.
Đối với người như Sở Hoa Châu, vậy thì càng chuẩn xác hơn.
Một lúc sau, giám đốc đại lý xe tự đem giấy tờ xe đến.
Đường Tụng cũng chính thức có được chiếc xe đua đỉnh cấp này, cầm chìa khóa xe thuộc về mình.
Cho dù tại nơi nhà tư bản nhiều như mây là Ma Đô.
McLaren P1 vẫn rất lóa mắt.
Tạm biệt Sở Hoa Châu, từ chối lời mời tối đi câu lạc bộ người mẫu chơi của đối phương.
Đường Tụng mở cửa leo lên xe.
“Ầm ầm…” Tiếng động cơ nổ đùng đoàng, tiếng gầm rất hay.
Ngay sau đó, chiếc P1 gia tốc và rời đi.
Trên đường, Đường Tụng cố tình chạy nhanh trên đoạn đường ít xe.
Thể nghiệm cảm giác điều khiển xe đua.
…
Hơn 4 giờ chiều, mặt trời ngả về phía chân trời, chiếc McLaren P1 trắng đen lại nổi lên một tầng vàng kim.
Dù sao cũng được xưng là một trong ‘tam đại thần xe’ với Porsche 918 và Ferrari LaFerrari, độ nhận ra là không cần nghi ngờ.
Luôn trở thành tiêu điểm của người qua đường, bàn tán, quay chụp và chia sẻ nhiều không kể hết.
Đường Tụng ngồi trong xe, cảm nhận được từng ánh mắt nóng bỏng, hâm mộ, đố kị, khiếp sợ… nội tâm khó tránh khỏi hơi rung động.
Bạn đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh trên lầu nhìn bạn.
Trăng sáng tô điểm cho cửa sổ nhà bạn, bạn tô điểm cho giấc mơ của người khác.
Có lẽ, giờ phút này mình là phong cảnh của người khác, cũng là giấc mơ của người khác.
Có lẽ nhiều năm sau, nói đến ấn tượng về Ma Đô.
Những người đi đường này sẽ nhớ lại chiếc McLaren P1 rong ruổi trên đường, cùng với soái ca môi mỏng mũi thẳng, khí chất như mây.
Sau đó cảm khái nói: “Ma Đô Ma Đô, nối sông liền biển, đèn đuốc rực rỡ, xe sang khắp nơi, nhân tài hội tụ…”
…
Trung tâm tài chính Thời Đại.
Tô Hiểu Nhu và Triệu Giai Duyệt đang nghiêm túc chế tác PPT tuyên truyền quỹ đầu tư, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng trò chuyện vài câu.
“Nhu Nhu, hôm qua cậu và Thịnh tổng đi thăm vị LP kia, có cơ hội không?”
“Đừng nói nữa, gặp mặt nói chuyện 10 phút, người ta trực tiếp đi, mình cảm thấy quỹ đầu tư này của chúng ta sẽ rất long đong.”
“Hiện giờ, thị trường đầu tư rất khó khăn, vòng tròn LP đều rất bảo vụ, hộ khách giá trị cao cũng rất khó tìm.’
“Không dễ làm, mình cảm thấy tiền thưởng cuối năm sẽ giảm một nửa.”
“Haizz…”
“Đúng rồi Giai Duyệt, ngày mốt có một hội giao lưu người đầu tư, mình định đi qua phát triển hộ khách, cậu muốn đi không?”
“Đi! Vì tiền thưởng cuối năm, liều mạng!”
“Vậy cậu dẫn Vương Tử Hào đi cùng đi, quy cũ cũ, để Vương Tử Hào giả mạo hộ khách của công ty chúng ta, với tư cách là ví dụ thành công, có thể gia tăng sức thuyết phục.”
“Được rồi, ai bảo công ty chúng ta không có công trạng gì đáng nói chứ.”
…
Giấy phép Tư Mộ chia làm hai loại, quỹ đầu tư cổ phần Tư Mộ và quỹ đầu tư chứng khoán Tư Mộ.
Phân biệt đối ứng với thị trường đầu tư cấp một và thị trường đầu tư cấp hai.
Công ty đầu tư Thuận Khánh của các nàng là một công ty cổ phần Tư Mộ cỡ nhỏ ở Ma Đô.
Người đầu tư thông qua mua sắm định mức của quỹ đầu tư bên họ, đến tham dự hoạt động đầu tư, thu hoạch lợi ích.
Đương nhiên, bởi vì công ty nhỏ, nên tỷ lệ lợi nhuận khá bình thường.
Cho nên công ty rất khó tiếp xúc với các cơ cấu tài chính lớn như bảo hiểm, ký gửi…
Một quỹ đầu tư mới muốn lấy tài chính, chủ yếu là dựa vào không ngừng đi thăm hỏi, phát triển các nhà đầu tư có giá trị cao.
Triệu Giai Duyệt và Tô Hiểu Nhu là viên chức bình thường trong bộ phận tìm kiếm và khai phát tài chính.
Tốt nghiệp đại học kinh tế tài chính Ma Đô.
Hiện giờ lăn lộn trong ngành tài chính rất không dễ, các nàng chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, lại còn không có quan hệ.
Cũng chỉ có thể vào một công ty nhỏ và chịu khổ trước.
5:30 chiều.
Làm xong tài liệu quảng cáo.
Hai người duỗi lưng một cái, ngồi trước cửa sổ trong khu nghỉ ngơi.
Vừa uống cà phê vừa thưởng thức cảnh đêm bên ngoài.
Nhà cao tầng san sát, đèn neon lấp lóe.
Nơi này là trung tâm tài chính Ma Đô, cũng là khu vực kinh doanh náo nhiệt nhất cả nước.
Để làm gương mặt, đầu tư Thuận Khánh thua một khu làm việc 600m vuông ở nơi này, 75 phòng làm việc, tiền thuê hàng tháng tiếp cận 200.000 NDT.
Nơi này có rất nhiều cơ quan tài chính nổi tiếng thế giới và tổng bộ các công ty.
Bảo hiểm Bình An, tư bản Tĩnh Ngộ, Alipay, Trung Tín, Trung Kim, Hối Phong…
Trong mảnh rừng rập xi măng cốt thép này, tụ tập vô số nhân tài thương nghiệp.
thân ở trong đó, Triệu Giai Duyệt có thể ngửi thấy mùi vị của tiền tài và quyền thế, cũng có thể nhìn thấy tương lai mong muốn mà không thể thành.
Ma Đô Ma Đô.
Tòa thành phố này chính là văn án tốt nhất.