Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 661 - Chương 661: Cho Tên Đó Một Bài Học

Chương 661: Cho tên đó một bài học Chương 661: Cho tên đó một bài học

Bà chị cố vấn rời khỏi căn hộ, để lại Đường Tụng ở nơi này.

Trong căn hộ rộng lớn, vô cùng tĩnh mịch.

Căn hộ 323m vuông này đã được sửa sang sạch sẽ, vật dụng đầy đủ.

Nhưng chăn màn và đồ rửa mặt thì chưa có, cần phải đi mua.

Đường Tụng lấy điện thoại, mở bản ghi nhớ, bắt đầu suy nghĩ những thứ cần mua.

Thống kê qua, phát hiện thiếu không ít thứ, với lại rất rườm rà.

Trước đó, Thịnh Nguyên Danh Dinh và Bắc Thành Hoa Viên có mấy người Lý Nhã Lỵ và Trình Nhạc Nhạc chuẩn bị, mình hoàn toàn không cần lo nghĩ.

Hiện giờ ở Ma Đô, trong đám người quen thì không có ai thích hợp.

La Khải Lượng là một tên con trai, khẳng định là không được.

Triệu Giai Duyệt thì không liên hệ hơn 4 năm rồi, nếu nàng không phải bạn thân của Liễu Bảo Nguyệt, thì lần này đến Ma Đô, mình cũng sẽ không cố tình gặp mặt nàng.

Bối Vũ Vi thì mới quen không lâu, lại còn là minh tinh, công việc bận rộn, khẳng định là không rảnh.

Tạ Vũ Đồng thì đúng là có thể, nhưng hai người họ đang rơi vào trạng thái vi diệu, hắn không muốn chủ động đánh vỡ.

Hi vọng nàng có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng.

Giữa trưa, Đường Tụng chọn một nhà hàng được đánh giá cao nhất gần đây.

Nằm ở tầng 9 bách hóa Lão Phật Gia ngay Lục Gia Chủy.

Quán Quảng Đông được Michelin và ngọc trai đen công nhận.

Chỉnh thể lấy phong cách xa hoa màu tối làm chủ.

Chỗ ngồi cách nhau rất rộng, hoàn cảnh ưu nhã tĩnh lặng.

Đường Tụng chọn không ít các món ăn do dân mạng đề cử.

Ăn trưa xong, Đường Tụng đi thang máy xuống dưới, bắt đầu đi dạo.

Tiệm bách hóa được xưng là xa hoa nhất Lục Gia Chủy này được thiết kế từ các nhà thiết kế nổi tiếng thế giới.

Trong phong cách giản lược và hiện đại, phối hợp những điểm sáng trôi chảy sống động, đánh thẳng vào thị giác.

So sánh với nó, Đường Tụng cảm thấy bách hóa Hưng Duyên của mình quá quê mùa.

Không phải sản phẩm của cùng một thời đại, căn bản là không dám nhìn.

Đi dạo hơn nửa tiếng.

Đường Tụng cuối cùng mua một chiếc túi xách hơn 8000 ở tiệm Chloe.

Không đắt lắm, cùng cấp bậc với Celine, cũng coi như nhãn hiệu xa xỉ.

Tặng cho Triệu Giai Duyệt, xem như quà đáp lễ nàng mời cơm cũng rất phù hợp.

Trở lại khách sạn, nghỉ ngơi đến 3 giờ chiều, Đường Tụng xuất phát đến đại lý xe SDT II.

Là thời điểm giải quyết chiếc xe đua đầu tiên của mình.

Lục Gia Chủy, tầng 15 cao ốc trung tâm tài chính Thời Đại, công ty đầu tư Thuận Khánh.

“Cám ơn Nhu Nhu, vậy mà lại giảm được 40%, giúp mình tiết kiệm được 800.” Triệu Giai Duyệt tươi cười nói lời cảm ơn với đồng nghiệp bên cạnh.

Tô Hiểu Nhu nháy mắt nói: “Công ty có quan hệ mà, cậu không cần khách khí với mình.”

Triệu Giai Duyệt lấy một gói đồ ăn vặt đưa qua: “Ăn đi.”

Tô Hiểu Nhu đưa tay tiếp nhận, cười hì hì nói: “Cậu còn chưa nói là bạn gì, lại khiến cậu tốn nhiều tiền như vậy, cũng không thấy cậu hào phóng với Vương Tử Hào mà?”

“Một người bạn cấp 3.” Trong mắt Triệu Giai Duyệt hiện lên vẻ hồi ức.

“A? Nam sinh thầm mến? Oa oa! Giai Duyệt, cậu xong rồi! MÌnh sẽ nói cho Vương Tử Hào!” Tô Hiểu Nhu không ăn nữa, trong mắt lóe lên tia hóng hớt.

Triệu Giai Duyệt nhíu mày, vỗ nàng một cái: “Đừng nói lung tung, một người bạn bình thường thôi, cũng không thân lắm, sau khi tốt nghiệp vẫn không liên lạc.”

“Vậy vị này rất ưu tú? Rất giàu? Hay là rất đẹp trai?”

Triệu Giai Duyệt suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: “Bình thường, gia đình rất phổ thông, xuất thân huyện thành nhỏ. Dung mạo thì cũng khá, lúc cấp 3 cũng coi như là một soái ca, lên đại học thì lôi thôi lếch thếch, chỉ có thể nói là không xấu.”

Nếu như nói Đường Tụng có thể gì lọt vào mắt nàng, vậy thì chỉ có ngoại hình kia.

Cao 1m8, ngũ quan tuấn tú đẹp trai.

Thời cấp 3, đứng cạnh Liễu Bảo Nguyệt đúng là rất hợp.

Đáng tiếc tốt nghiệp xong, cuối cùng vẫn bị đánh về nguyên hình.

Tô Hiểu Nhu khó hiểu nói: “Vậy tên đó dựa vào cái gì mà để cậu coi trọng như vậy? Tìm một quán ăn bình thường không được sao?”

Triệu Giai Duyệt nhai miếng bánh quy, cảm khái nói: “Còn nhớ Liễu Bảo Nguyệt không?”

“A, chính là mỹ nữ đáng yêu có bộ ngực khủng lần trước hả? Biên tập ở Weibo?” Mắt Tô Hiểu Nhu lập tức sáng lên.

Triệu Giai Duyệt gật đầu: “Ừm, cô ấy đã tiến vào tập đoàn Đường Tống, lúc trước còn đến tổng bộ huấn luyện, thậm chí còn tiếp xúc với tư liệu đầu tư của tư bản Tĩnh Ngộ, còn từng hỏi mình về tri thức tài chính.”

“Oa oa, quá giỏi!” Tô Hiểu Nhu sợ hãi than: “Vậy cậu phải nịnh bợ người ta đi thôi, nói không chừng tương lai còn cơ cơ hội đi vào tư bản Tĩnh Ngộ nha.”

Trong lĩnh vực đầu tư, tập đoàn Đường Tống, hoặc là nói tư bản Tĩnh Ngộ tuyệt đối là cái tên không thể vòng qua.

Mấy năm nay, chiến tích của họ quá huy hoàng.

Tổng bộ của công ty này ở Ma Đô, cùng là ước mơ của những người hành nghề tài chính như họ.

Triệu Giai Duyệt mỉm cười, nói tiếp: “Người bạn thường thường không có gì lạ này của mình, lại nhận được hảo cảm của Liễu Bảo Nguyệt. Họ quen nhau từ cấp 2, xem như là thanh mai trúc mã.”

“Bảo Nguyệt từ nhỏ đã rất ưu tú, thi vào bưu điện Đế Đô, tốt nghiệp lại vào Weibo, bây giờ còn vào tập đoàn Đường Tống, tiền đồ tương lai là không thể đong đếm.”

“Tướng mạo và khí chất, năng lực đều rất xuất chúng, trong lúc học đại học, có rất nhiều rất rất nhiều người theo đuổi.”

“Mà trúc mã của Bảo Nguyệt, tốt nghiệp xong thì chọn ở lại Yến Thành. Nhưng Bảo Nguyệt lại rất ngốc, vẫn luôn thích cái ‘trúc mã’ thường thường không có gì lạ này. Có lần Bảo Nguyệt uống nhiều, thậm chí còn nói là muốn ở lại Đế Đô kiếm tiền nuôi người ta.”

“Cmn!” Tô Hiểu Nhu một mặt sợ hãi thán phục: “Vị chị em này cũng là kẻ hung hãn nha! Xã hội ngày nay, vẫn còn một cô gái như vậy?”

“Người bạn thân này của mình rất có ý nghĩ, rất có năng lực, đáng tiếc là bị trúc mã trói buộc lại. Họ không xứng đôi, tương lai sẽ bị liên lụy. Cho nên mình mới đặt nhà hàng đắt như vậy, chính là để tên này nhìn xem phong cảnh ở Ma Đô, rồi nói chuyện một chút. Để tên này nghiêm túc suy nghĩ, mình có tư cách gì có thể đặt chân ở thành phố lớn, lại có thể cho Bảo Nguyệt thứ gì.”

Tô Hiểu Nhu không biết nói gì: “Cậu định làm hỏng nhân duyên của người ta đấy à! Mình khuyên cậu đừng nhúng tay vào, thanh quan khó quản việc nhà.”

Triệu Giai Duyệt gật đầu nói: “Mình biết, mình sẽ có chừng mực, sẽ không nói rõ, chỉ là… muốn cho tên đó một bài học.”

“Đáng thương!” Tô Hiểu Nhu thở dài: “Mình đã có thể tưởng tượng được cảnh tên đó co quắp và thấp thỏm rồi.”

“Được rồi, không nói nữa, làm việc đi, tranh thủ ngày mai không tăng ca.” Triệu Giai Duyệt nói xong liền nhìn vào màn hình máy tính.

Tô Hiểu Nhu đột nhiên lại gần: “Giai Duyệt, hay là cho mình đi cùng đi?”

“Cậu đi làm gì?”

“Đột nhiên khá tò mò về vị này, muốn đi xem người đàn ông khiến Liễu Bảo Nguyệt mê mệt như vậy là người đàn ông như thế nào. Với lại, mình cũng sợ hai người đánh nhau.”

“Cậu muốn qua hóng chuyện chứ gì?”

Tô Hiểu Nhu mỉm cười: “Thỏa mãn lòng tò mò của mình đi, với lại lâu rồi mình cũng chưa ăn cơm ở Roosevelt, bữa cơm này chúng ta AA(chia đều), không để cậu thiệt.”

“Ok!” Triệu Giai Duyệt nghĩ nghĩ, vẫn đồng ý.

Dù sao cũng là Tô Hiểu Nhu đặt bàn giúp, quan hệ của hai người cũng rất thân.

Bình Luận (0)
Comment