“Ba!” Tô Ngư khép sách lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bối Vũ Vi.
Nàng phất phất tay, thản nhiên nói: “Hai người ra ngoài trước đi.”
Trịnh Băng và Trương Tiểu Vũ vội vàng đi ra khỏi phòng khách, rồi đóng cửa lại.
Cả phòng chỉ còn lại 2 người các nàng.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bối Vũ Vi lập tức chảy mồ hôi đầy trán, nội tâm thấp thỏm đi về phía trước.
Mắt đối mắt, nàng thầm giật mình.
Ấp úng nói: “Chị Ngư, em… Đường Tụng thật sự coi trọng em, do lần trước chị nói thế, nên em mới thân mật với Đường Tụng, bằng không em tuyệt đối không dám làm loạn.”
Tô Ngư đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt nàng.
Vươn tay nâng cằm nàng, ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Bối Vũ Vi chỉ thấy chân run rẩy, điềm đạm đáng yêu nói: “Em có chứng cứ, anh ấy nói ngay trước mặt đám trợ lý của em, em còn quay video.”
“Đâu?” Tô Ngư nhướng mày lên, tay nâng cằm hơi dùng sức.
Bối Vũ Vi không dám phản kháng, lấy điện thoại trong túi, mở album ảnh.
Đầu tiên là mở tấm ảnh chụp dựa vào bả vai hắn: “Chính là Đường Tụng, là người chị nói.”
Tô Ngư nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, ánh mắt có chút thất thần.
Tự lẩm bẩm: “Anh ấy đến Ma Đô?”
“Ừm, đến rồi, em tình cờ gặp anh ấy ở quán bar TIRE, bọn em trò chuyện rất vui vẻ, anh ấy còn khen em xinh đẹp, nói là thích em.” Bối Vũ Vi lại mở video.
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng hô của Đường Tụng vang lên: “Bối Vũ Vi, tôi nhìn trúng em!”
Tô Ngư yên lặng, từ từ buông tay xuống.
Ánh mắt nhìn thẳng vào hắn trong video.
Nụ cười ấm áp, mặt mày tuấn tú.
“Vì sao anh ấy lại thích cô?” Tô Ngư đột nhiên mở miệng nói.
Bối Vũ Vi hơi chột dạ nói: “Em… có thể là do em xinh đẹp, mà lại là một idol có chút danh tiếng, chị cũng biết LBS rất có sức ảnh hưởng trong người trẻ tuổi, xem như là có chút quang hoàn đi.”
“Vậy sao?”
Tô Ngư ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên chút ánh sáng phức tạp.
Không biết có phải ảo giác hay không, Bối Vũ Vi vậy mà cảm thấy chị Ngư đau lòng.
“Được rồi, công ty sẽ không truy cứu chuyện cô trái với điều khoản nữa, cô vẫn là đội trưởng của LBS.” Tô Ngư thở hắt ra, phun lên mặt Bối Vũ Vi.
“A, a, em biết rồi.” Bối Vũ Vi vội vàng gật đầu: “Em sẽ nghiêm túc tập luyện kỹ xảo biểu diễn, để mình thích hợp với màn ảnh lớn, chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh đầu tư lớn sau đó, cố gắng trở thành Ảnh Hậu giống như chị.”
Tô Ngư nhíu mày nói: “Điện ảnh gì?”
“Đó là… Ba người LBS bọn em đều đang phát triển ở nhiều mặt nha, em biểu diễn không tệ, nên công ty cho em phát triển theo con đường điện ảnh.” Bối Vũ Vi hơi ngượng ngùng nói: “Em sẽ giữ gìn tốt quan hệ với Đường Tụng.”
Tô Ngư nắm chặt tay, nội tâm rất không thoải mái: “Đừng nghĩ nhiều, an tâm chạy xô đi.”
Bối Vũ Vi quá sợ hãi: “Chuyện này… chuyện này… thế nhưng mà…”
Tô Ngư không để ý đến nàng nữa, quay người trở về ghế salon.
Bối Vũ Vi ngây người tại chỗ, nội tâm rất lạnh, rất lạnh.
Cái này không giống như dự tính nha!
Tài nguyên bồi thường của mình đâu?
“Đi đi!” Tô Ngư phất phất tay, giữa hàng lông mày có vẻ u sầu.
Bối Vũ Vi tiến lên vài bước, vội vàng nói: “Chị Ngư, có phải em mắc sai lầm ở đâu không, chị nói đi, em cam đoan sẽ sửa ngay!”
Tô Ngư lắc lắc đầu, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Hai người hôn rồi?”
“Đúng.”
“Anh ấy chủ động?”
Bối Vũ Vi thầm giật mình, còn tưởng Tô Ngư biết mình nói láo, cho nên mới làm như vậy.
Sắc mặt nàng tái đi, cắn môi nói: “Chị Ngư, em sai rồi, là em chủ động hôn anh ấy. Còn lời tỏ tình kia, cũng là em chủ động bảo anh ấy hô lên, nhưng em có thể cảm giác được, anh ấy thật sự coi trọng em.”
Tô Ngư đột nhiên đứng lên, nhìn thẳng đôi mắt của nàng, lạnh lùng nói: “Cô sàm sỡ anh ấy!?”
“Không có, không thể nào? Em là nữ…”
Bối Vũ Vi có chút mờ mịt, nhìn Tô Ngư đang kích động, trong lòng nàng lại run rẩy kịch liệt.
Chị Ngư… chị Ngư… lại để ý Đường Tụng như vậy sao?
Đây cũng không phải là thái độ với nhà tư bản.
Dù sao bản thân Tô Ngư cũng là nhà tư bản, với lại phía sau còn có quan hệ cá nhân rất thân với Kim đổng.
Toàn bộ quốc nội, không có người nào có thể để chị Ngư khuất phục.
Lẽ nào…
Không thể nào?
Nàng thử thăm dò: “Chị Ngư, em thừa nhận vừa rồi em có nói quá lên một chút. Đường Tụng sỡ dĩ hô lên như vậy, là bởi vì anh ấy muốn nghe ngóng hành trình của chị từ em.’
Bối Vũ Vi trơ mắt nhìn hai mắt Tô Ngư sáng rực lên, khí lạnh trên người cũng tản đi.
Nàng nói tiếp: “Anh ấy nói, anh ấy chỉ muốn nhìn chị một chút từ phía xa xa. Anh ấy nói nói ‘Tô Ngư quá đẹp, tôi là fan ruột của cô ấy’.”
“Anh ấy thật sự nói vậy?”
Bối Vũ Vi nghe thấy vẻ rung động trong giọng nói của nàng, cũng nhìn thấy vẻ vui sướng trên mặt nàng.
Bối Vũ Vi không có tâm tư phỏng đoán, vội vàng gật đầu nói: “Chính xác 100%! Em thề với trời! Em cảm thấy, Đường Tụng có mưu đồ với chị! Em đã tiết lộ với anh ấy, cuối tuần chị có thể đến quán cơm nhỏ bên cạnh học viện âm nhạc Ma Đô!”
“A.” Tô Ngư quay đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Đã biết.”
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ ‘cốc cốc cốc’.
Giọng nói của trợ lý sinh hoạt Trương Tiểu Vũ truyền vào: “Chị Ngư, thời trang cao cấp từ Đế Đô đã chuyển đến, đã để trong phòng quần áo, chị có muốn mặc thử luôn bây giờ không?”
“Tôi qua luôn đây.” Trên mặt Tô Ngư hiện lên một tầng đỏ ửng hơi mỏng, như ánh hào quang bao phủ tuyết trắng.
Bối Vũ Vi điềm đạm đáng yêu nói: “Chị Ngư, vậy em…”
Tô Ngư liếc nhìn nàng một chút, khóe miệng cong lên nói: “Em hỏi anh ấy còn nhìn trúng nữ idol nào không, rồi kéo đến tận cửa cho anh ấy, công ty sẽ bồi thường đầy đủ.”