Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 671 - Chương 671: Kim Đổng Không Nuôi Người Rảnh Rỗi

Chương 671: Kim đổng không nuôi người rảnh rỗi Chương 671: Kim đổng không nuôi người rảnh rỗi

Cộc cộc cộc…

Ngô Gia Di bước vài bước đến gần Trương Tâm Hằng, đứng cách hắn 2 mét.

Nàng đi giày, cao vượt qua 1m8, còn cao hơn Trương Tâm Hằng không ít.

Nàng hơi cúi đầu, ánh mắt dừng trên mặt hắn.

Lạnh nhạt mà sắc bén, có một loại mỹ cảm phong mang tất lộ, để Trương Tâm Hằng cúi đầu.

Luôn cảm giác nhìn lại nàng thì sẽ bị xử lý vậy.

Đám bạn học của Trình Nhạc Nhạc thì không dám thở mạnh.

Nhìn nàng đầy kính sợ.

Khóe miệng Ngô Gia Di cong lên, lạnh lùng nói: “Có vài người không phải là cậu có thể nhớ, nhìn nhiều một giây cũng là sai lầm.”

Nói xong, nàng lại quét mắt nhìn qua mấy người bạn học cũ của Trình Nhạc Nhạc.

Móc kính râm trong túi âu phục rồi đặt trước người.

Bàn tay mềm dẻo lại có chút vết chai hỏi run lên, ‘cạch’ một tiếng, chân kính mở ra.

Ngô Gia Di đeo kính lên, khuôn mặt lãnh diễm bị che hơn nửa.

Nhưng sống mũi cao thẳng, khóe môi khẽ nhếch, vẫn mang theo lực áp bách rất mạnh.

Toàn bộ động tác rất có lực sát thương, tựa như không mang theo một tia khói lửa.

Không ít người đi ra khỏi nhà hàng, đều vô thức dừng chân, nhìn chằm chằm vào nàng.

Ngô Gia Di đè tai nghe, nhỏ giọng nói một câu: “Đi.”

Xoay người, sải bước đi về phía xe.

Gió lạnh thổi qua sợi tóc nàng, vén góc áo của nàng.

Có vẻ hết sức lãnh khốc.

Rất nhanh, 8 tên mặc đồ tây đen chạy chậm trở lại ven đường, nhanh chóng và chỉnh tề leo lên 2 chiếc Mercedes.

Ầm ầm…

Ba chiếc xe lăn bánh, dần dần biến mất nơi cuối phố.

Trương Tâm Hằng lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn, vẫn chưa tỉnh táo lại.

Nếu như có thể dùng một từ để hình dung cô gái mặc đồ tây đen kia, thì ‘sát thủ’ có vẻ thích hợp hơn là ‘tài xế’.

Đúng là một cô gái khủng bố.

Một lúc sau.

Diệp Gia nuốt ngụm nước miếng, khó tin nói: “Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Nhạc Nhạc…”

“Người phụ nữ của đại ca?”

“Một chiếc Rolls Royce, hai chiếc Mercedes Benz G-Class, còn có nhiều vệ sĩ như vậy, đây là người phụ nữ của đại lão nha?”

“Cảnh tượng này, tôi chỉ thấy trong tiểu thuyết, chưa từng thấy trong hiện thực.”

“Không thể tin nổi, bạn học cũ của mình lại thành một nhân vật khủng bố như vậy.”

Một cô gái nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt dần dần đỏ ửng: “Mình… hình như mình bị uốn cong rồi, chị gái kia quá ‘công’ rồi, mình rất thích!”

“Tiêu Lâm, tỉnh táo một chút, phong thái kia, ánh mắt kia, động tác kia, vậy mà cậu còn dám YY?”

Các cô gái lại líu ríu thảo luận.

Đám con trai thì đóng chặt miệng, sững sờ tại chỗ.

Lý Nhã Tĩnh nhìn La Hạo Vũ đang cúi đầu, nắm chặt tay thì lại cảm thấy rất vui sướng, sảng khoái.

“Có vài người không phải là cậu có thể nhớ, nhìn nhiều một giây cũng là sai lầm.”

“Lời này cũng bao quát cả cậu chứ.”

Trên xe Rolls Royce.

Ngô Gia Di khôi phục dáng vẻ yên tĩnh, lái xe rất ổn, ánh mắt nhìn thẳng.

Trình Nhạc Nhạc gửi tin cho Đường Tụng xong, ngẩng đầu nói khẽ: “Chị Gia Di, cảm ơn.”

Ngô Gia Di bình tĩnh nói: “Trình tiểu thư không cần khách khí, đây là việc của chúng tôi.”

“Chị Gia DI, vì sao chị lại làm tài xế, vệ sĩ?” Trình Nhạc Nhạc tò mò hỏi.

Ngô Gia Di rất cao, chân dài, hình thể khỏe đẹp cân đối, liếc nhìn qua đã biết là đại mỹ nhân.

Tại xã hội hiện đại này, Ngô Gia Di có quá nhiều công việc để lựa chọn.

“Tôi rất thích công việc này.” Ngô Gia Di giơ ngón tay lên, trong mắt toát ra vẻ suy tư.

Nàng xuất thân từ thế gia võ thuật, lấy được quán quân võ thuật toàn quốc, cũng từng nổi tiếng trên mạng một thời gian.

Về sau vì muốn quay phim võ hiệp, làm hiệp nữ, bị một công ty quản lý lừa, ký không ít hợp đồng không công bằng.

Ngay khi nàng phải đối mặt với khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng rất khổng lồ, giải trí Tụng Mỹ đã thu mua công ty này.

Tổng giám đốc Mạc Hướng Vãn nhìn trúng thân thủ của nàng, vuốn muốn để nàng làm trợ lý của Tô Ngư.

Về sau Kim đổng lại coi trọng nàng, trực tiếp ra tay chặn lại, đưa nàng vào an ninh Thịnh Đường.

Đồng thời, nàng cũng bắt đầu kiếp sống tài xế và vệ sĩ.

Hai năm nay, nàng tiếp xúc với rất nhiều đại nhân vật.

Nàng nhận được sự tán thành và khẳng định của Kim đổng đại danh đỉnh đỉnh.

Kiếm đủ tiền để mình tiêu xài rất nhiều năm.

Cha mẹ, sư huynh đệ, sư tỷ muội cũng được an bài vào an ninh Thịnh Đường, đảm nhiệm chức vị quan trọng.

Nàng còn có nhà riêng ở Đế Đô.

Người nhà từng phản đối nàng, bây giờ lại coi Kim đổng như bồ tát sống.

Đương nhiên, cái này cũng không thể bỏ qua mị lực nhân cách của Kim đổng.

Kim đổng là một người hoàn mỹ, mỗi người từng ở chung ở Kim đổng, đều có thể nhìn thấy khuyết điểm của bản thân từ trong mắt nàng.

Tự ti mặc cảm, bị tin phục.

Nghĩ đến lời nhắc nhở của Khương Hữu Dung.

Ngô Gia Di nhìn Trình Nhạc Nhạc qua kính chiếu hậu: “Trình tiểu thư?”

“Sao vậy?”

“Cô biết Kim… Kim Mỹ Nga không?” Ngô Gia Di nói.

Trình Nhạc Nhạc cười nói: “Đương nhiên! Giáo sư trường em thường xuyên lấy cô ấy làm ví dụ điển hình.”

Ngô Gia Di thở ra, bình tĩnh nói: “Tôi có một người bạn làm việc bên cạnh Kim đổng, nghe nói sau tết, Kim đổng có thể sẽ đến Yến Thành một chuyến, với lại đại học Yến Thành còn nằm trong lịch trình. Cô ấy là một phụ nữ cực kỳ ưu tú, nếu có cơ hội… tôi đề nghị cô gặp cô ấy một lần, tâm sự một chút, có lẽ sẽ có trợ giúp cho nhân sinh quan và giá trị quan của cô.”

“A!” Trình Nhạc Nhạc chợt che miệng: “Kim Mỹ Ngã muốn đến đại học Yến Thành?!”

“Quỹ từ thiện dưới cờ tập đoàn Đường Tống sẽ tiến hành quyên tặng mấy trường đại học ở Yến Thành, kim ngạch rất khổng lồ.”

“Quá lợi hại!” Trình Nhạc Nhạc thán phục một tiếng, có chút do dự nói: “Nhưng em chỉ là một học sinh bình thường, muốn gặp cũng khó.”

“Cô có thể liên hệ và xin lãnh đạo từ trước, có lẽ sẽ có cơ hội! Vị Kim đổng này rất thân thiện, thưởng thức nhất là những nữ sinh có lòng cầu tiến.”

Trình Nhạc Nhạc nghe vậy thì cũng động tâm.

Nàng vẫn luôn khát vọng trở thành một người hữu dụng với Đường Tụng.

Nếu như có thể gặp mặt vị Kim Mỹ Nga trong truyền thuyết kia, có lẽ nàng sẽ nhìn thấy rõ con đường tương lai của mình.

Cho dù chỉ học được một chút trên người Kim Mỹ Nga, cũng đã thu hoạch không ít rồi.

Ngô Gia Di nhìn bóng đêm mê ly ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Lịch trình của Kim đổng là bí mật, hi vọng Trình tiểu thư không lộ ra ngoài, cho dù là Đường tổng thì cũng không nên nói, bằng không người bạn của tôi sẽ gặp chuyện không may.”

Trình Nhạc Nhạc vội vàng gật đầu nói: “Em biết rồi.”

Lịch trình của Boss tập đoàn Đường Tống, không cần nghĩ cũng biết quan trọng thế nào.

Đế Đô.

“Căn cứ dự đoán của ủy hội tư bản Tĩnh Ngộ, năm 2023, ngành nghề trí tuệ nhân tạo sẽ đản sinh ít nhất 10 thế lực bá chỉ, trong đó lấy AIGC (trí tuệ nhân tạo tạo sinh) làm chủ. Đây cũng chính là phương hướng đầu tư của tư bản Tĩnh Ngộ, điều này cũng hữu ích cho sự phát triển của Công Hiệt.”

“Trang viên cà phê đã được thu mua, Trinh tổng đại biểu Đức Tụ Nhân đến thành phố Phổ Nhị tỉnh Vân, đang xử lý tranh cãi nội bộ bên đó.”

“Việc chuyển nhượng 98% cổ phần…”

...

“Tập đoàn Tinh Thành không những không buông bỏ 30% cổ phần trong tay, trái lại còn muốn thu mua cổ phần tản mát khác. Đương nhiên, những cổ phần này đã bị chủ nhiệm Âu Dương thu mua sạch sẽ rồi, trước mắt đang trong quá trình chuyển nhượng…”

Thư ký Kim dựa trên ghế salon, yên tĩnh nghe trợ lý Lâm báo cáo.

Bởi vì là trong nhà, nên thư ký Kim ăn mặc rất thoải mái.

Áo T-shirt trắng rộng rãi, quần đùi màu hồng cánh sen, dép lê.

Tóc buộc kiểu thịt viên, để lộ cái cổ thon dài trắng như tuyết.

Tự tin, ngọt ngào, xinh đẹp, trẻ trung.

Bởi vì vắt chéo hai chân, mờ mông tinh tế trắng lóa như tuyết như ẩn như hiện.

Trợ lý Lâm nhìn thấy một màn này, đã hơi thất thần.

Nghĩ đến, trứng gà vừa bóc vỏ, tuyết trên núi…

Đương nhiên, làm cho nàng thất thần chính là quyển sách trên tay thư ký Kim.

“Làm thế nào để một người đàn ông càng ngày càng thèm muốn bạn.”

Báo cáo xong.

Thư ký Kim khép sách lại, ngẩng đầu nói: “Tôi nhìn trúng 30% cổ phần trong tay tập đoàn Tinh Thành, chờ Âu Dương xong việc, cô để Tấn Ánh Tuyết đi làm việc này.”

“Vâng.” Trợ lý Lâm lên tiếng: “Vậy không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”

Rất nhanh.

Trong phòng rộng rãi chỉ còn lại một người.

Thư ký Kim đứng lên, tựa vào bên cửa sổ, nhìn bóng đêm rã rời bên ngoài.

Trong mắt có một loại rõ ràng tĩnh mịch như gió tuyết câu diệt.

Bình Luận (0)
Comment