Ngày 18 tháng 12 năm 2022, trời trong, âm lịch ngày 25 tháng 11.
Trời còn chưa sáng, Đường Tụng ngồi dậy từ trên giường, duỗi lưng một cái.
Tiện tay cầm điện thoại lên xem.
Một tấm ảnh xuất hiện trong màn hình.
Trong tấm hình là Tô Ngư mặc váy quây ngực bao mông màu đỏ rực.
Cái cổ thon dài ưu mỹ, bả vai bóng loáng, xương quai xanh tinh xảo, cùng bộ ngực sung mãn.
Tay phải nàng kéo tóc mình, mặt hơi nghiêng.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, có thể khiến trái tim người gia tốc.
Rõ ràng là khí chất không dính khói lửa trần gian, nhưng Đường Tụng lại nhìn ra vẻ dụ hoặc như có như không ở bên trong.
Nhìn nàng vẫn luôn thơm tho, lạnh lẽo, sạch sẽ.
Tựa như vĩnh viễn không dính bẩn, không ra mồ hôi, sẽ không đi vệ sinh vậy.
Đây chính là Bối Vũ Vi gửi đến vào đêm qua.
Cũng khiến Đường Tụng mất ngủ.
Còn nằm mơ thấy nàng.
Nhìn tấm ảnh và ngây ngốc một lúc, Đường Tụng mới đứng dậy, đi hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện ngày hôm nay.
Trở lại phòng, tắm rửa một cái, bắt đầu chuẩn bị.
Cạo râu, cắt móng tay, sấy tóc, dưỡng da…
Đứng trước gương trong phòng quần áo.
Eo chó đực đã có chút quy mô.
Phối hợp với cơ liên sườn lưu loát, đường cong cơ bắp tráng kiện.
Nhìn qua, hoàn mỹ như một pho tượng.
Tự luyến một phen, Đường Tụng bắt đầu mặc quần áo.
Áo lông màu rượu vang, quần dài màu đen, giày da màu nâu đỏ.
Đầu óc thanh minh, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Mị lực +1, trí lực +1, may mắn +1, get!
Đường Tụng vỗ tay một cái, nhìn thời gian, đã là 8 giờ sáng.
Tiệm cơm nhỏ mà Bối Vũ Vi gửi cho hắn không làm bữa sáng, khai trương lúc 10 giờ.
Nhưng Đường Tụng luôn có loại trực giác, Tô Ngư nhất định sẽ đến sớm.
Hắn mở vali, lấy một cái mũ rồi đeo lên.
Chính là ‘mũ lưỡi trai của Tô Ngư’.
Đạo cụ này lấy được từ phó bản Ô Sơn, đến nay đã qua mấy tháng, cuối cùng cũng có cơ hội trả lại cho nàng.
Mặc ‘thời trang tình nhân’, hai người lại ở gần nhau, kích hoạt đặc hiệu ‘ẩn dật’, thu được may mắn +2.
Sử dụng thẻ tương tác nhân vật, khả năng cao sẽ quay trúng Tô Ngư.
Chuẩn bị xong, Đường Tụng cầm chìa khóa xe, mở cửa đi ra ngoài, đi thang máy xuống B2, leo lên chiếc McLaren P1 của mình.
Trong tiếng động cơ giòn giã, McLaren lái ra khỏi tầng hầm, phá vỡ ánh nắng màu vàng kim, tụ hợp vào dòng xe cộ đông đúc.
Trở thành một bộ phận cảnh đường phố Ma Đô.
…
“Chị Ngư, bộ trang điểm này thì sao? Lông mày sâu hơn, vành môi sẽ…”
“Đổi! Không hợp với quần áo hôm nay!”
“Bộ này thì sao? Men môi mỏng, giảm màu nơi mắt, sẽ trẻ trung thanh thuần…”
“Đổi!”
“Bộ này thì sao? Má hơi đỏ… thể hiện làn da hoàn mỹ của ngài.”
“Lại đổi đi!”
…
Cuối cùng, Tô Ngư chọn bộ trang điểm ‘tim đập thình thịch’.
Lúc này đội ngũ tạo hình mới thở phào, bắt đầu ra tay.
Tô Ngư dựa vào ghế, mắt hơi lim dim, đôi tay thả lỏng.
5 giờ rời giường, trừ lông toàn thân, ngâm bồn tắm, dưỡng da toàn thân, thơm nức rồi lại trang điểm.
Một quá trình mất hơn 3 tiếng.
Đây còn là tình huống có đội ngũ tạo hình hỗ trợ.
Áo lông màu rượu vang, quần jean bó màu đen, giày quá gối màu nâu đỏ.
Mặc bộ thời trang tình nhân này vào, Tô Ngư nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tựa như cả người đều thả lỏng.
Mị lực +1, trí lực +1, sức chịu đựng +1, nhanh nhẹn +1, get!
Tô Ngư đánh giá mình trong gương, không thể che giấu vẻ vui thích trên mặt.
Đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt, lại thêm một chiếc mũ rất có cảm giác không khí màu Morgan.
Chỉ để lộ đôi lông mày tinh xảo.
Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cửa sổ tâm hồn sáng sủa sạch sẽ.
…
Học viện âm nhạc Ma Đô nằm ở khu Từ Hối.
Đi từ Thúy Hồ Thiên Địa chỉ mất 10 phút.
8:20 sáng, Tô Ngư xuống xe, đi bộ đến tiệm mì không biết tên kia.
Diện tích cửa tiệm không lớn, đã nhiều năm rồi.
Tô Ngư hai mắt lấp lóe, từng màn của ngày xưa tựa như ở ngay trước mắt.
Lần đầu tiên gặp mặt hắn, chính là tại nơi này.
Cũng là một mùa đông, cũng là tháng 11.
Hắn mặc trang phục bình thường, tóc ngắn lởm chởm, thở ra sương trắng, trực tiếp chui vào trong quán mì nóng bỏng này.
Sau đó, đặt mông ngồi xuống đối diện mình.
Cứ yên lặng quan sát mình.
Đôi mắt kia để nàng nhớ đến tận bây giờ, tựa như muốn nhìn thấu mình vậy.
Câu đầu tiên của hắn là: “Xin chào, tôi là Đường Tụng. Đường trong Đường Tống Nguyên Minh Thanh, Tụng trong phong nhã tụng. Rất hân hạnh được biết cô, Tô Ngư tiểu thư.”
Đoạn giới thiệu này hơi đột ngột và trẻ trâu.
Cũng làm cho Tô Ngư có ấn tượng không tốt với hắn.
Khi đó nàng bị ông chủ công ty nhìn trúng, bởi vì không đồng ý làm tình nhân mà bị ướp lạnh.
Còn dùng đủ loại lý do để đòi mấy trăm ngàn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
Nàng ở trong ký túc xá của trường, chỉ bỏ được 6 đồng để ăn một bát mì sợi, không mua nổi đồ trang điểm.
Kinh tế quẫn bách, tâm trạng hậm hực, áp lực nặng như núi.
Đang ở thời khắc chạm đáy, đau khổ nhất, u ám nhất của cuộc đời.
Mà nàng không biết là, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động ngay tại giây phút Đường Tụng xuất hiện.
Rất nhanh, ông chủ của nàng đã bị đưa vào ngục giam.
Trên thế giới này xuất hiện một nhạc sĩ tên ‘Song’, xuất hiện ‘siêu sao Tô Ngư’, cũng xuất hiện giải trí Tụng Mỹ, truyền thông Nhất Tâm, châu báu Tô Đường…
…
“Tô tiểu thư! Sao ngài lại đến sớm vậy?” Một giọng nói mang theo vui sướng vang lên, kéo Tô Ngư trở về thực tại.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh nắng đánh lên mặt nàng.
Con ngươi màu nâu thanh tịnh trong suốt, hàng mi khúc xạ lấy năm màu đan xen.
Lông mày xinh đẹp như sương mù quýt.
“Bác gái, chào buổi sáng., hôm nay đẹp trời, cháu liền đến sớm một chút.” Tô Ngư mặt mày tươi cười như hoa.
Cho dù mang theo khẩu trang, cũng có thể cảm giác được nàng đang cười rất vui vẻ.
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Bà chủ tiệm mì vội vàng mở cổng, kéo Tô Ngư vào trong.
Ngay sau đó, bà chủ lại đi mở điều hòa, tăng nhiệt độ phòng.
Lại múc cho Tô Ngư một bát canh dê hầm nóng hổi, một cái bánh nướng, một đĩa dưa muối nhỏ.
“Nhìn cháu là biết chưa ăn sáng, đây là bác tự làm để ăn, vừa hay có thể ấm bụng.” Bà chủ bảo Tô Ngư ngồi gần điều hòa, vui cười hớn hở nhìn nàng ăn.
Cẩn thận húp miếng canh dê hầm, cả người lập tức ấm áp lên.
Tô Ngư thả thìa xuống, nàng còn muốn chờ một người.
Không ăn cơm là vì để bụng không khó chịu, cũng sợ làm hỏng lớp son môi.
Tô Ngư nhẹ nhàng lau miệng, hỏi: “Bác, Ny Ny sao rồi? Thân thể khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi! Còn phải cảm ơn Tô Ngư tiểu thư đã giới thiệu bác sĩ, lại giúp chúng tôi ứng tiền nằm viện và phẫu thuật. Chờ Ny Ny ra viện, tôi sẽ dẫn con bé đến nhà ngài nói lời cảm tạ.”
…
Hai người cứ ngồi trên ghế lảm nhảm việc nhà như vậy.
Ánh nắng dần dần rơi vào, không khí càng ngày càng ấm áp.
Không biết trôi qua bao lâu.
Tô Ngư đột nhiên mím chặt môi son, trái tim bắt đầu đập ‘thình thịch’, máu toàn thân đều gia tốc, đầu óc trở nên vô cùng rõ ràng.
Đặc hiệu ‘ẩn dật’: Khi hai người mặc thời trang tình nhân ở gần nhau, sẽ sinh ra tâm huyết dâng trào, dự cảm được sự tồn tại của nhau, hiệu quả tăng gấp bội.
Nàng đứng dậy, nội tâm có một loại trực giác, xúc động, dục vọng mãnh liệt.
Hắn đang ở quanh đây, cách mình không xa!
Mình muốn gặp hắn!
Mình muốn tận mắt nhìn thấy hắn bây giờ!
Mình muốn hỏi hắn, vì sao lại không muốn gặp mình!