Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 674 - Chương 674: Tô Ngư, Tô Ngư (2)

Chương 674: Tô Ngư, Tô Ngư (2) Chương 674: Tô Ngư, Tô Ngư (2)

Thình thịch… tiếng tim đập lại gia tốc.

Đối với Đường Tụng mà nói, đây là lần đầu tiên gặp mặt Tô Ngư.

Loại cảm giác này như gặp mặt người yêu online vậy.

Mới mẻ, thấp thỏm, chờ mong, khẩn trương…

Khi đến gần quán mì kia, hắn cuối cùng cũng thấy rõ bóng người kia.

Trong chốc lát, nàng ở trước mắt và nhân vật trong game đã hoàn toàn trùng lặp lại với nhau.

Giả lập và hiện thực giao hòa.

Muôn hình muôn vẻ quanh người nàng tựa như biến thành bối cảnh mờ ảo, biến mất trong ánh mắt của hắn.

Siêu sao – Tô Ngư trong game đã đi ra từ trong game.

Nàng đứng trước cổng quán mì, ăn mặc rất kín.

Mặc áo lông giống với hắn, nhưng bó sát cơ thể hơn.

Nửa người dưới là quần jean bó sát màu đen.

Một đôi chân thẳng tắp như compa.

Trên người nàng có một loại cảm giác vô cùng thời thượng, tương phản kịch liệt với quán mì cũ kỹ sau lưng.

Nhưng lại không có vẻ đột ngột, trái lại còn rất hài hòa.

Coi như không nhìn thấy mặt nàng, coi như nàng không hề làm gì, nàng chỉ đứng tại đó, hiệu suất quay đầu cũng là 100%.

Mỗi một người đi qua trước mặt nàng, đều sẽ vô thức quay đầu nhìn về phía nàng.

Cuối cùng, Tô Ngư cũng phát hiện hắn trong đám người.

Đôi mắt nàng lập tức trợn to hơn chút.

Trực tiếp đi về phía hắn.

Nhẹ nhàng phiêu dật, dáng vẻ thướt tha mềm mại, bộ bộ sinh liên.

Thật sự giống như đang đi trên thảm đỏ.

Đây là cô gái có phong thái ưu nhã nhất mà Đường Tụng từng nhìn thấy.

Bước chân nàng càng ngày càng nhanh, dần dần, lại biến thành chạy chậm.

Đường Tụng vô thức giang hai tay ra, chuẩn bị nghênh đón nàng nhào vào lòng, thậm chí đã nghĩ kỹ, sẽ ôm nàng lên và quay vòng vòng.

Nhưng mà, chờ đến khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng 1 mét.

Tô Ngư chủ động dừng bước.

Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bên dưới vành mũ kia.

Vành mắt nàng bắt đầu đỏ lên.

ủy khuất, cô đơn, quyến luyến, chất vấn…

rất nhanh, giọt nước mắt trong suốt như trân châu đã tràn mi.

từng viên lăn xuống, vô cùng tinh khiết khi ở dưới ánh mặt trời.

Khẩu trang che khuất nửa gương mặt ủy khuất của nàng.

Nhưng Đường Tụng vẫn có thể cảm giác được, nàng đang dùng sức cắn cánh môi dưới, rất mạnh, rất mạnh.

Đôi tay nàng đã nắm chặt lại từ bao giờ.

Nước mắt đã làm khẩu trang ướt nhẹp, nàng lại như không phát hiện, vẫn nhìn chằm chằm hắn.

Đường Tụng xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn nàng.

“Nàng đứng trước mặt, coi như không nói gì, coi như không làm gì, nhưng lời nói đã chạy ra từ trong mắt của nàng.”

Ma Đô rộn ràng, nắng ấm ngày đông.

Trên một con đường nhỏ nào đó.

Tại một tiết điểm nào đó trong biển người qua lại, thời gian như dừng lại, đoàn người không tự chủ được mà kìm hãm tốc độ.

Một đôi nam nữ mặc đồ tình nhân, mặt đối mặt nhau.

Bọn họ rất khác nhau, trên người lại có cùng một loại khí chất.

Tươi mát tự nhiên.

Nam sinh hơi cúi đầu.

Nữ sinh nước mắt doanh tròng.

Không biết qua bao lâu, Đường Tụng cắn môi một cái, thở sâu, tiến lên một bước, đứng trước mặt nàng.

Hai người đứng rất gần.

Gần đến mức Đường Tụng có thể nhìn thấy từng sợi lông mi của nàng, có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trên người nàng.

Đuôi mày nàng cụp xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn.

Nội tâm Đường Tụng tê rần.

Hắn giơ tay lên, hơi do dự, rồi đặt lên bờ vai nàng, nhỏ giọng nói: “Tô Ngư, xin lỗi.”

Rất nhanh, trân chân trên khóe mắt nàng đã hợp thành một sợi to sáng chói.

Cửa sổ tâm hồn bị nước bao phủ, ướt nhẹp.

Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn mà không thèm chớp mắt.

Đây là một đôi mắt như thế nào đây?

Giống như nước hồ dưới ánh trăng, sóng nước lấp lánh, lóe lên ánh lệ quang trong suốt.

Tựa như gánh chịu tất cả ủy khuất, không cam lòng và quyến luyến.

Một người phải đau lòng đến trình độ nào, mới có được ánh mắt như vậy chứ?

Dần dần, khóe mắt của Đường Tụng cũng hơi ướt át.

Hắn giống như đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của cuộc gặp gỡ này, cũng hiểu được hai năm qua, Tô Ngư đã phải trải qua những gì.

Là hắn kéo nàng ra khỏi thung lũng, mang đến cho nàng hào quang vạn trượng và ngàn vạn vinh quang, cũng cướp đi trái tim thanh thuần của nàng.

Nàng trưởng thành, nàng liều mạng làm việc.

Nhận quảng cáo, quay quảng cáo, làm đại diện, quay phim, phòng bán vé bùng nổ, cầm giải thưởng, mở buổi hòa nhạc, huấn luyện luyện tập sinh…

Trợ giúp giải trí Tụng Mỹ, truyền thông Nhất Tâm trở thành bá chủ trong ngành, trợ giúp tập đoàn Đường Tống thu hoạch một lượng lớn tài nguyên, tiền mặt và quan hệ.

Mà sau khi tập đoàn phát triển lớn mạnh, toàn diện chuyển hình sang khoa học kỹ thuật và tài chính.

Mình lại bắt đầu biến mất trong thế giới của nàng.

Thỉnh thoảng sẽ gửi cho nàng một bài hát, một kịch bản phim, một món quà, một lời hỏi thăm.

Để nàng có thể vừa làm việc, vừa bảo trì hảo cảm với mình.

Mặc dù là vô ý, nhưng phần tình cảm này lại thật sự đặt ở trên người hắn.

Đây là trách nhiệm mà hắn phải gánh chịu.

Một giọt, hai giọt… nước mắt lăn xuống theo khóe mắt hắn.

Ánh mắt dần dần mơ hồ.

Tô Ngư ngẩn người, dường như có chút khó tin.

Thân thể nàng run lên.

Nước mắt từ từ dừng lại.

Nàng luống cuống mở túi xách ra, lấy ra một chiếc khăn vuông, tiến lại gần, cẩn thận từng li từng tí mà lau sạch nước mắt của hắn.

Mùi thơm ngạt ngào quanh quẩn trên chóp mũi, vẻ hoảng loạn và đau lòng trong mắt nàng, để Đường Tụng hơi thất thần.

Càng quý giá, càng nặng nề.

Lòng đau như cắt.

“Keng, chúc mừng túc chủ, tâm cảnh phát sinh trưởng thành, bước thêm một bước kiên cố trên con đường Thần Hào, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, thu hoạch được đạo cụ đặc thù ‘thời gian – gương đồng tâm linh’.”

Thời gian – gương đồng tâm linh: Sau khi sử dụng đạo cụ, có thể sáng tạo một cơ hội trở lại một tiết điểm thời gian nào đó đã qua trong mộng cảnh, thời gian chảy xuôi, tham chiếu bản thân của quá khứ, cảm nhận ý nghĩa của trưởng thành, được và mất, tiến độ +2%, mị lực +1.

Chú: Lấy đồng làm kính, có thể chính áo mũ; lấy cổ làm kính, có thể biết hưng suy, lấy người làm kính, có thể biết được mất.

Đường Tụng không quan tâm âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đưa tay cầm chiếc khăn vuông.

Cẩn thận lau nước mắt cho nàng.

“Tay em lạnh quá, có phải đứng ngoài nên bị lạnh rồi không?” Đường Tụng hít mũi một cái, nhét khăn vuông vào trong túi mình, dùng đôi tay bao bọc đôi tay lạnh buốt như ngọc của nàng, thậm chí còn dùng miệng thổi thổi.

Tô Ngư đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn, như một đứa trẻ không biết làm gì, chỉ mặc cho hắn hành động.

Hắn vậy mà lại khóc? Hắn vậy mà cũng biết khóc? Sao hắn lại khóc? Hắn đang lau nước mắt cho mình?

Đây là một Đường Tụng nàng chưa từng nhìn thấy, một Đường Tụng ôn nhu, cảm tính, dịu dàng.

Hoàn toàn tương phản với vẻ thần bí cao ngạo và lạnh lùng trong ấn tượng.

Đôi mắt Tô Ngư dần dần nhiễm lên một tầng sương mù, nàng cúi đầu xuống, nhìn bàn tay thon dài ấm áp lại có lực của hắn.

Cuối cùng nói ra câu đầu tiên trong ngày hôm nay: “Đã lâu không gặp… Đường Tụng, anh đã không gặp em trong 776 ngày rồi.”

Đường Tụng thầm giật mình, cắn cắn khóe môi.

Giang hai tay, ôm lấy bả vai có chút gầy yếu của nàng.

Bừ môi chống lên trán nàng.

Ngửi lấy mùi thơm lạ lẫm lại dễ ngửi trên người nàng.

Chỉ cảm thấy nội tâm đều tan chảy.

Thân thể Tô Ngư căng cứng, biểu cảm cũng hơi cứng ngắc.

Một lúc sau, nàng chậm rãi duỗi tay ra, ôm lấy eo hắn, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể hắn.

Một lúc sau, Đường Tụng nói khẽ: “Chúng ta đi dạo phố đi? Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, em nhất định sẽ không từ chối nhỉ? Tô Ngư tiểu thư!”

Bình Luận (0)
Comment