“Lần đầu hẹn hò.” Tô Ngư nỉ non nói: “Được.”
Đã từng vô số lần như gần như xa, để nội tâm nàng lo được lo mất.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng nàng cũng ôm lấy hắn, cảm nhận được nhiệt độ và che chở từ hắn.
Lại giống như đang nằm mơ.
Đường Tụng buông nàng ra, lập tức phát hiện ánh mắt của người qua đường.
Hắn vỗ vỗ lưng Tô Ngư, nói nhỏ bên tai nàng: “Chúng ta rời khỏi đây trước đi, anh không quen thuộc Ma Đô, em chọn chỗ đi dạo đi, chọn một chỗ đẹp.”
Cảm giác được hơi thở nóng bỏng, lỗ tay Tô Ngư run rẩy, vành tai hơi đỏ lên.
Nhưng nàng dù sao cũng là Tô Ngư, cũng không biểu hiện thẹn thùng.
Buông eo Đường Tụng, cấp tốc điều chỉnh tâm trạng: “Được.”
Đường Tụng kéo tay nàng đi về phía bên kia.
Hắn bước cũng không nhanh, thỉnh thoảng còn dừng lại, quay người mỉm cười với nàng.
Giống như đang chiếu cố nàng đi giày cao gót.
Tô Ngư đi theo sau lưng hắn, nhìn nụ cười trên mặt hắn, ánh mắt có chút mê ly.
Tất cả chuyện này đều chân thật, không phải nằm mơ.
Đoạn đường này không hề dài.
Rất nhanh, hai người đã đi đến bên đường.
Đường Tụng mở cửa xe, véo véo bàn tay trắng trắng mềm mềm của Tô Ngư: “Lên xe đi.”
Tô Ngư nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng cúi người ngồi vào trong xe.
Động tác thong dong mà ưu nhã.ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Đường Tụng đóng cửa, ngồi vào vị trí tài xế.
Nổ máy, bật điều hòa.
“Chúng ta đi đâu?” Đường Tụng nghiêng người nhìn sang.
Tô Ngư lấy điện thoại ra, mở bản đồ, tìm kiếm một địa chỉ.
Giọng nói hướng dẫn vang lên: “Chuẩn bị xuất phát, toàn bộ hành trình dài 3.5 km, ước chừng 10 phút đồng hồ…”
“Xuất phát.” Đường Tụng vỗ tay một cái, nghiêng người cười với nàng.
Tô Ngư mím chặt môi, tiếng tim đập chưa từng biến mất bên tai.
Đường Tụng hơi đứng lên, đột nhiên nghiêng người qua chỗ nàng.
Hai người mặt đối mặt, rất gần nhau.
Thân thể Tô Ngư cứng đờ, con ngươi run lên.
Đường Tụng mỉm cười, dịu dàng thắt dây an toàn cho nàng.
Rất nhanh, chiếc McLaren đã tụ vào dòng xe cộ.
Trên đường đi, Tô Ngư rất yên lặng.
Khẩu trang và mũ của nàng, giống như một tầng mặt nạ.
Chỉ là vẫn nhìn chằm chằm vào hắn mà không chớp mắt.
Tô Ngư không hổ là diễn viên lâu năm, Ảnh Hậu, đôi mắt sáng chói như đá quý kia như biết nói chuyện, biểu đạt cảm xúc.
Đường Tụng khá chột dạ, hắn cũng không tiếp xúc nhiều với Tô Ngư, cũng không quá hiểu con người nàng.
Cũng không biết nên giải thích thế nào về chuyện đột nhiên biến mất hơn 2 năm trời.
Rất nhanh, xe đã đến mục đích, đây là một khu kiến trúc rất có cảm giác niên đại.
Khu biệt thự Mai Tuyền, nằm ở đường Tân Hoa.
Sau khi Tô Ngư gọi điện cho bên quản lý, xe Đường Tụng thuận lái đi vào trong.
Nơi này là khu nhà cũ lãng mạn nhất Ma Đô, cũng là kiến trúc đại biểu lịch sử Ma Đô.
Hoàn cảnh bên trong rất đẹp và yên tĩnh, có thể thấy những vườn cây phong cách Xô Viết ở khắp nơi, áo cá, hòn non bộ, rừng cây, từng tòa từng tòa vườn hoa xinh đẹp ẩn giấu bên trong đó.
Tại một thành phố lớn ồn ào náo động như Ma Đô, đây quả thực là một nơi như thế ngoại đào nguyên.
“Rẽ trái, tiếp đó lại rẽ phải là đến nơi.”
Từ khi gặp mặt Đường Tụng đến giờ, nàng nói rất ít.
Nhưng giọng nói lại như suối mát, rất tự nhiên và có cảm giác tiết tấu.
Có thể để người ta cảm thấy yên tĩnh và thoải mái, đây cũng là một sức hút đặc biệt.
Đây cũng là giọng nói hay nhất mà Đường Tụng từng nghe thấy, tuyệt đối được xưng là tiếng trời.
Một giọng nói như vậy, dù ngũ âm không đủ, thì ca hát cũng sẽ không làm người phản cảm.
Lái xe vào bãi xe, tắt máy.
Đường Tụng cởi dây an toàn, nghiêng người nhìn sang.
Trước đó, trên đường có nhiều người và nhiều camera.
Vì tránh rắc rối không cần thiết, hắn cũng không bảo Tô Ngư tháo khẩu trang.
Đến nơi này, tự nhiên không cần quá cố kị.
Vươn tay, vén sợi tóc mai của nàng, chạm đến lỗ tai trong suốt của nàng.
Ôn nhuận mềm mại, Đường Tụng nhịn không được mà véo véo.
Ánh mắt Tô Ngư lập tức mất tiêu cự, đôi tay nắm chặt trước người.
Đường Tụng kéo khẩu trang của nàng xuống.
Tô Ngư nghiêng đầu, mắt đối mắt với hắn.
Ánh mắt như muốn nói chuyện, mang theo cảm xúc rất đậm.
Đường Tụng xích lại gần hơn, ngắm nhìn khuôn mặt chỉ thấy trên internet và poster này.
Ngũ quan tinh xảo, tỷ lệ xương ưu việt.
Giữa hàng lông mày có một loại đẹp lạnh lùng mà xuất trần.
Đẹp không gì sánh được, rất chói mắt.
Da là băng tuyết, xương là ngọc.
Nhất là giờ phút này, nàng đang mặc thời trang tình nhân, có buff mị lực +2, trên người quấn quanh một loại khí chất đặc biệt.
Bản năng chiếm hữu làm Đường Tụng choáng váng cả đầu óc.
Đặc hiệu ‘ẩn dật’ để cảm xúc hắn bành trường, khó có thể kiềm nén.
Đường Tụng thở sâu, chóp mũi toàn là mùi thơm cơ thể nàng.
Thanh tân đạm nhã, mang theo từng tia từng tia cảm giác thần bí.
“Em quá đẹp!” Ánh mắt hắn nóng bỏng, cảm khái một câu.
Tô Ngư đỏ mặt lên, vô thức quay đầu qua, ánh mắt nhìn về phía tường đối diện.
Giống như trên đó có thứ gì đó hấp dẫn nàng.
Trước kia hắn cũng từng khen nàng rất nhiều lần, cũng đã nói thích nàng, thưởng thức nàng.
Nhưng chỉ có lần này, Tô Ngư mới thấy dục vọng trong mắt hắn.
Là lòng ham và chiếm hữu.
Đây là thứ trước kia chưa từng có.
Trước kia, hắn luôn cao ngạo, lạnh lùng, bình tĩnh như nước chảy mây trôi, tựa như toàn bộ thế giới đều nằm ở dưới chân hắn.
Đường Tụng cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, đưa đến trước mặt nàng: “Vật quy nguyên chủ, lần này đừng làm mất nha.”
Tô Ngư tiếp nhận, nhìn chiếc mũ lưỡi trai màu đen trước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve, sững sờ thất thần.
Trong đầu xuất hiện từng màn như phim điện ảnh.
“Một tháng! Trong vòng một tháng, gương mặt của em sẽ xuất hiện trên tất cả báo cáo truyền thông, buổi hòa nhạc của em sẽ hot khắp cả nước.”
Hắn ngồi trước mặt mình, trong mắt mang theo vẻ không thể nghi ngờ: “Tô Ngư, tôi sẽ để em nhất cử thành danh thiên hạ biết!”
“Tin tưởng tôi, chỉ cần làm theo kế hoạch của tôi, em sẽ trở thành siêu sao chân chính!”
“Tặng em chiếc mũ này, sau này ra ngoài cần chú ý, sẽ có rất nhiều người chụp ảnh em.”
Hắn hơi đứng dậy, trực tiếp chụp mũ lưỡi trai lên đầu mình.
…
“Chiếc mũ này, em không cố tình làm mất. Chỉ là thường xuyên đội, cho nên mới làm rơi. Em rất trân quý mỗi một món quà của anh, nhất là nó.”
Tô Ngư nghiêng người sang, mặt đối mặt với hắn, nhẹ nhàng giải thích một câu.
Hơi thở như lan, ánh mắt ôn nhu như nước.
Đường Tụng thực sự không chịu được.
Hắn vươn tay, lấy chiếc mũ màu morgan trên đầu nàng xuống.
Sợi tóc bay lượn, lướt qua đầu lông mày.
Tô Ngư còn chưa kịp nói gì, bả vai đã bị Đường Tụng nắm lấy.
Ngay sau đó, trực tiếp hôn lên.
Cánh môi chạm vào nhau, hơi thở phun ra, suy nghĩ giao hòa.
Tiếng tim đập ‘thình thịch’, kịch liệt chưa từng có.
Cảm giác thỏa mãn khổng lồ tràn đầy trái tim.
Thân thể Tô Ngư cứng đờ, lông mi run nhẹ mấy lần, nhắm mắt lại.
Thân thể rất nhanh đã trở nên mềm mại.
Đường Tụng cảm giác mình đang nắm một đoàn bông thơm ngát.
Hắn hơi mở mắt ra.
Thấy được vẻ say mê, ngượng ngùng, động tình trên mặt Tô Ngư.
Đám fan của nàng đại khái sẽ không tin tưởng, một Tô Ngư lạnh lùng như tiên vậy mà cũng có phong thái này.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn.
Tô Ngư duỗi đôi tay vòng qua cổ hắn, giống như rất sợ hắn sẽ rời đi.
Nụ hôn đầu tiên thật là mỹ diệu, Đường Tụng nghĩ thầm.