Đường Tân Hoa được ca tụng là ‘con đường vườn hoa số một Ma Đô’.
Toàn bộ con đường dài không quá 2000 mét, dưới bóng cây ngô đồng thấp thoáng, bước ra một con đường tràn đầy chuyện xưa.
Ven đường có hơn trăm ngôi nhà và vườn hoa rộng lớn, cùng với rất nhiều kiến trúc lịch sử.
Kiến trúc phong cách từ Art Deco đến chủ nghĩa cổ điển mới, từ Gothic đến nông thôn nước Anh.
Phong cách rất đa dạng, còn có không ít người nổi tiếng cư ngụ tại nơi này.
Dạo bước trong đó, có thể cảm nhận được ưu nhã và tinh xảo của thế kỷ trước.
Hai người mặc đồ tình nhân, vài kề vai tay nắm tay, dạo bước trên phố, thưởng thức phong cảnh ven đường.
“Em rất thích con đường này, cho nên mới mua một căn nhà ở đây, đương nhiên, em vẫn ở Thúy Hồ Thiên Địa mà anh tặng.”
Tô Ngư nhìn về phía trước, khóe mắt vẫn luôn rơi vào bên trái mình.
Nụ hôn vừa rồi tốt đẹp như thế.
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn khó nén nổi cảm xúc.
Thật ra nàng diễn rất tốt.
Nếu như không phải đối mặt với Đường Tụng, nàng tuyệt đối có thể khống chế biểu cảm của mình.
Đường Tụng nắm bàn tay tinh tế của nàng, cười nói: “Nơi này rất đẹp, nhất là mùa này.”
Tô Ngư hơi nghiêng đầu, chân thành nói: “Quay đầu em sẽ đưa chìa khóa biệt thự Mai Tuyền cho anh, anh có thể vào ở bất cứ lúc nào.”
Đường Tụng ngẩn người, gật đầu nói: “Được.”
Hắn cũng muốn bầu bạn với Tô Ngư nhiều hơn, tốt nhất là có thể sống chung một thời gian.
Đáng tiếc, bây giờ hắn vẫn chưa mở khóa nhân vật ‘Tô Ngư’ này.
Hôm nay chỉ có hai tiếng để tương tác.
Đến giờ thì hắn nhất định phải rời đi.
Thở dài, Đường Tụng thả tay nàng ra.
Tại thời khắc Tô Ngư sững sờ, hắn trực tiếp ôm eo nàng.
Khóe miệng bên dưới khẩu trang của Tô Ngư giật giật, lại nhích đến gần hắn hơn.
“Cảm giác này thật là tốt.”
…
Hai người dạo bước trên phố.
Như một đôi tình nhân trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Đường Tụng vai rộng eo hẹp, môi mỏng mũi thẳng.
Tô Ngư đội mũ lưỡi trai, khẩu trang, lại vẫn không thể che giấu được phong thái yểu điệu.
Bọn họ đi cùng nhau, trên người luôn tản ra một loại khí chất nhu hòa.
Trở thành một trong những phong cảnh đẹp nhất trên con đường này.
Cũng vô tình tiến vào những tấm ảnh của người khác.
Đường Tụng thỉnh thoảng sẽ chỉ vào các con hẻm nhỏ bên đường, hỏi thăm lai lịch và câu chuyện của nó.
Tô Ngư cũng dần dần vứt bỏ thận trọng, giữa hàng lông mày mang theo vẻ hoan hỉ nồng đậm.
Dùng giọng nói dễ nghe giới thiệu cho hắn.
Hai người thỉnh thoảng sẽ rẽ vào những con hẻm nhỏ hình chữ U, đi dạo một vòng rồi trở lại đường chính.
Tô Ngư rất quen thuộc với nơi này, giống như nàng đã đi qua mọi ngóc ngách ở đây.
“Số 321 này là VILLA LE BEC, bên trong là một nhà ăn Pháp, hoàn cảnh và thức ăn đều không tệ, lễ giáng sinh ở đây rất có bầu không khí.”
“Đây là nhà ở tư nhân mang phong cách nông thôn Anh, cổng màu đen rất đẹp.”
…
“Bên kia là quán cà phê, gọi là Nhất Xích Hoa Viên, định vị khá gần với quán cà phê Thời Gian, đều là quán cà phê tổng hợp.” Tô Ngư chỉ vào một tòa nhà lớn trong một vườn hoa bên cạnh: “Phòng cà phê Thời Gian mà em thiết kế, cũng tham chiếu một ít nguyên tố ở nơi này.”
Đường Tụng tò mò đánh giá một phen, phong cách rất đẹp, giống như một căn nhà điền viên trong truyện cổ tích.
Hoàn cảnh phục cổ, bên ngoài là một vườn hoa rộng lớn, rất có cảm giác không khí, thuộc về quán cà phê cao cấp.
Hắn quay đầu lại, liền thấy Tô Ngư nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
Lá cây ngô đồng rơi xuống, ánh nắng lấp lóe vẩy lên người nàng, có một ít rơi vào đôi mắt xinh đẹp của nàng.
Giờ phút này, là một lãng mạn không thể từ chối trong ngày đông.
Đường Tụng lấy điện thoại ra, cười nói: “Thân ái, tạo dáng đi, anh chụp ảnh cho em.”
Nghe thấy xưng hô này, con mắt Tô Ngư run rẩy, vành tai dần dần đỏ lên.
Một lúc sau, nàng tập trung ý chí.
Nghiêng đầu, tứ chi giãn ra, tùy ý tạo dáng.
Đường Tụng chụp ảnh, cũng không cố gắng điều chỉnh góc độ, tấm ảnh lại có một loại cảm giác như phim bom tấn vậy.
Nhìn cực đẹp, có thể mang ra làm poster luôn.
Không hổ là đại minh tinh, cảm giác ống kính quá kinh khủng.
Đường Tụng duỗi ngón tay cái, trên mặt nở nụ cười xán lạn: “Quá đẹp, bảo bối, đổi tư thế nào!”
Hắn thường nói câu này với mấy người Lỵ Lỵ, Nhạc Nhạc, hơn nữa còn là ở trên giường.
Cho nên nói vô cùng tự nhiên.
Lại để thân thể Tô Ngư hơi run lên.
Thậm chí còn ho nhẹ hai tiếng.
Cho dù là đeo khẩu trang, cũng có thể cảm giác được nàng đang xấu hổ đỏ mặt.
Nhưng nàng dù sao cũng là Tô Ngư, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Nhận được Đường Tụng cổ vũ, nàng bắt đầu bật hết hỏa lực, tạo dáng như đang quay chụp cho trang đầu tạp chí thời trang.
Nghiêng đầu nghịch tóc, hai chân giao nhau, hơi híp mắt lại, nhìn như một ngự tỷ, cảm giác không khí MAX.
Tách…
Bước lên trước, tràn đầy cảm giác thanh xuân.
Tách…
Mượn nhờ cây cối, bờ tường, bàu ra các tư thế chọc người, chân dài mông vểnh vô cùng gợi cảm.
Tách…
Hơi kéo khẩu trang xuống, mặt mày cong cong, lực tương tác MAX.
Tách…
Dùy tay nâng mặt, hai mắt khép hờ, ngọt ngào đáng yêu.
…
Đây chính là Tô Ngư, nương theo kỹ xảo biểu diễn trác tuyệt, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể trở thành bất kỳ dáng vẻ nào.
Đường Tụng thích, nàng đều có thể.
Nàng thậm chí còn cố tình học tập phong thái của Kim Mỹ Nga.
Nếu đổi cách ăn mặc của Kim Mỹ Nga, có thể mô phỏng đến 7, 8 phần.
Trên thực tế, sau khi Đường Tụng biến mất một năm.
Nàng cố tình tìm biên kịch, viết một bộ phim tại công sở, diễn một vai nữ tổng tài trong đó.
Vô luận là cách ăn mặc, hình tượng, tính cách, dáng vẻ, đều rất giống Kim Mỹ Nga.
Nàng thậm chí còn chính miệng thừa nhận trong buổi họp báo rằng, mình rất thân với Kim Mỹ Nga.
Khiến dân mạng mang 2 nàng ra để thảo luận.
Nàng hi vọng dùng phương thức này, có thể để Đường Tụng chú ý đến nàng một lần nữa.
Nhưng mà thứ nàng nhận được, lại chỉ là ánh mắt trêu chọc và địch ý của Kim Mỹ Nga, và không ngừng an bài công việc cho nàng.
Đường Tụng bận rộn một lúc.
Lúc này mới cất điện thoại, bước nhanh về phía trước.
Dùng sức nắm eo Tô Ngư, hôn lên môi nàng qua lớp khẩu trang, tiếp đó lại dùng sức hôn lên trán nàng, mắt nàng.
Khóe môi Đường Tụng cong lên.
Trong tiếng kêu của Tô Ngư, hắn ôm lấy nàng và xoay quanh.
Lá ngô đồng rơi rụng đang nhảy múa trong nắng ấm ngày đông, hình ảnh vô cùng duy mỹ.
Tô Ngư nhìn hắn, ánh mắt dần dần mê ly.
Trời đông giá rét đã đến, nhưng giờ phút này lại ấm áp như xuân.