Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 677 - Chương 677: Là Mình Không Xứng

Chương 677: Là mình không xứng Chương 677: Là mình không xứng

Quán cà phê Nhất Xích Hoa Viên.

Trên một chiếc bàn gần cửa sổ hình tròn.

“Cảm ơn Nhiễm Nhiễm.” Tạ Vũ Đồng thành khẩn nói.

Đối diện nàng là Mạnh Nhiễm mặc áo sơ mi, váy đuôi cá, lắc đầu cười khẽ: “Hơn nữa năm không gặp, vậy mà cậu lại khách khí với mình?”

Tạ Vũ Đồng để ly cà phê xuống: “Lần này có thể tìm được văn phòng phù hợp, vẫn là nhờ cậu giới thiệu.”

“Chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi, đừng nói mấy lời này. Lúc vừa tốt nghiệp, chúng ta ngủ chung giường, ăn chung cơm, cổ vũ và trợ giúp lẫn nhau ở Ma Đô, đến giờ mình vẫn chưa quên phần tình cảm này, cả đời đều không quên.”

“Mình cũng không quên.” Tạ Vũ Đồng nhếch miệng cười khẽ.

Mạnh Nhiễm ánh mắt nhu hòa: “Nhất định phải thừa nhận, mình đã xem thường cậu. Năm đó cậu khăng khăng muốn rời khỏi Ma Đô, trở về Yến Thành lập nghiệp, mình còn khuyên cậu rất lâu, thậm chí còn cãi nhau.Bây giờ nghĩ lại, là mình quá tự cho là đúng. phó tổng văn hóa Đường Trình, vốn đăng ký 100 triệu, lương hơn triệu một năm, phú bà chục triệu. Hiện giờ lại muốn xây dựng phân công ty ở Ma Đô, đồng thời mở 8 chi nhánh. Nhìn thấy cậu phát triển tốt như vậy, mình cũng vui vẻ.”

“Mình… đại khái là may mắn thôi, gặp được quý nhân, thu mua công ty nhỏ của mình, bằng không chưa chắc đã bằng cậu.”

“Bảo bối, vẫn muốn hỏi cậu một câu, vị ông chủ kia thua mua công ty cậu, lẽ nào là nhìn trúng cậu? Nói thật đi, hai người đã phát sinh gì rồi?” Mạnh Nhiễm nháy mắt với nàng, mặt đầy chế nhạo.

“Đừng nói mò.” Sắc mặt Tạ Vũ Đồng hơi đỏ.

Hai người uống cà phê, trò chuyện quá khứ, đều thấy hơi thổn thức.

Tạ Vũ Đồng nhìn bạn thân, trong mắt lóe lên tia hồi ức.

Đã từng, nàng và Mạnh Nhiễm cùng nhau lăn lộn ở Ma Đô.

Lúc trẻ, các nàng từng trầm mê trong tòa thành phố lớn ồn ào náo nhiệt này.

Uống cà phê, xách Chanel, ăn đồ Pháp, đi dạo phố…

Có thời gian rảnh liền dạo bước khắp phố phường, không sợ ánh mắt người bên cạnh, duy trì thái độ thoải mái với cuộc sống.

Cho rằng mình có thể mãi mãi trẻ tuổi ở Ma Đô.

Mãi đến khi làm việc nhiều năm, không nhìn thấy hi vọng lưu lại Ma Đô.

Cộng thêm bị lãnh đạo quấy rối, để nàng có tâm tư quay về Yến Thành lập nghiệp.

Nàng thuận theo ánh nắng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lá ngô đồng màu vàng kim bồng bềnh trong gió.

Ánh mắt nàng đi theo lá ngô đồng, rơi xuống bên dưới.

Nhìn thấy một đôi tình nhân đang chụp ảnh.

Ngay sau đó, con ngươi nàng chợt co lại.

Là Đường Tụng!

“Thân ái, nếm thử đi, cái này không ngọt, mùi bưởi rất thơm.” Mạnh Nhiễm múc một miếng bánh gato, đưa đến bên môi nàng.

Tạ Vũ Đồng vô thức hé miệng, nhấm nuốt mấy lần, lại không thấy bất kỳ hương vị nào.

Ánh mắt vẫn nhìn về cặp tình nhân bên ngoài cửa sổ.

Bóng dáng cao lớn tuấn dật kia đang cầm điện thoại chụp ảnh.

Đối diện hắn, là một cô gái rất có khí chất.

Cho dù không nhìn thấy dung mạo, cũng biết đó là một cô gái cực đẹp.

Trên người có một loại hấp dẫn khiến người không thể rời mắt.

Họ mặc đồ tình nhân, tràn đầy sức sống thanh xuân dưới ánh nắng.

Trên người có một loại khí chất tương tự, sâu sắc mà ôn hòa, không lộ tài năng, ẩn dật.

Bọn họ rất xứng đôi, cực kỳ xứng.

So với cô gái kia, mình hoặc là Hiểu Manh, đều kém rất nhiều.

“Ba!” Mạnh Nhiễm vỗ tay một cái, cười nói: “Bảo bối, nhìn gì vậy?”

Tạ Vũ Đồng ngậm miệng, nhất thời lại nói không ra lời.

Mạnh Nhiễm nhìn theo ánh mắt của nàng, nhíu mày nói: “Đôi tình nhân này đẹp thật! Dáng người và khí chất đều vô địch!’

Nàng nhấp một ngụm cà phê, cười tủm tỉm nói: “Nói đến thì cô gái này rất giống một đại minh tinh, nhất là dáng vẻ kia, lần trước mình từng gặp mặt một lần.”

“AI?” Tạ Vũ Đồng thốt lên, vểnh tai nghe.

“Tô Ngư.” Mạnh Nhiễm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Khi đó công ty bọn mình hợp tác với một nhà truyền thông, quay chụp video tuyên truyền cho Tô Ngư, nên mình may mắn được gặp một lần. Quá đẹp, mình là một cô gái mà còn thấy hoa mắt! Đồ án tốt nghiệp của Nữ Oa nương nương, danh bất hư truyền!”

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Nghe thấy hai chữ ‘Tô Ngư’, Tạ Vũ Đồng thầm giật mình.

Tập đoàn Đường Tống, giải trí Tụng Mỹ, Tô Ngư.

Nàng lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm ảnh của Tô Ngư, quan sát một lúc lâu.

Hít một hơi khí lạnh.

Lại nhìn bóng dáng thướt tha bên kia, chỉ cảm thấy trên người Tô Ngư có rất nhiều thứ không nói rõ.

Lạnh nhạt tự nhiên, lạnh lùng lại ôn nhuận…

Nàng chỉ thấy miệng đắng chát, trời đất quay cuồng.

Tô Ngư là ai?

Là siêu sao được công chúng công nhận, là tài nữ toàn tài.

Liên tục 3 năm xếp hạng 1 của ‘gương mặt đẹp nhất châu Á’.

Từ khi ra mắt đến nay, không có bất kỳ tin đồn, chuyện xấu hay vết bẩn nào.

Nàng biết làm thơ, soạn nhạc, viết lời, vẽ tranh, tinh thông nhiều loại nhạc cụ, tự mình hoạch định mấy game show cực hot.

Cổ đông và đổng sự của giải trí Tụng Mỹ, cổ đông truyền thông Nhất Tâm, giá trị con người mấy tỷ.

Tạ Vũ Đồng hiểu rõ như vậy, bởi vì Tô Ngư là thần tượng của Bạch Hiểu Manh.

Trong phòng Bạch Hiểu Manh có không ít poster của Tô Ngư.

Bạch Hiểu Manh thường xuyên nhắc đến Tô Ngư trước mặt nàng.

Ước mơ của Bạch Hiểu Manh chính là trở thành một người phụ nữ như Tô Ngư, tinh xảo, xinh đẹp, độc lập, hoàn mỹ.

Nhưng mà, Tô Ngư lại là người phụ nữ của Đường Tụng.

Đường Tụng, Tô Ngư.

Nàng cắn chặt răng, trong đầu lóe lên rất nhiều thứ.

Cộc cộc cộc… Mạnh Nhiễm gõ bàn một cái, hơi nghi hoặc nói: “Vũ Đông, hôm nay cậu sao vậy? Có tâm sự gì à?”

“A, a? Nhiễm Nhiễm, cậu nói cái gì?” Tạ Vũ Đồng cố gắng che dấu cảm xúc của mình, bàn tay dưới bàn lại đang run run.

Mạnh Nhiễm bất đắc dĩ, gõ trán nàng một cái: “Mình nói, tối mai cậu không thể vắng mặt đâu. Hoạt động lần này là do club Hâm Nguyên bọn mình hợp tác với Phục Đán, tổ chức đại hội giao lưu MBA tại Ma Đô, rất quan trọng với công ty bọn mình, có mấy cơ cấu lớn và nhà đầu tư mạo hiểm sẽ tham gia. Cậu cũng coi như một người lập nghiệp thành công, còn là quản lý cao tầng của xí nghiệp lớn, xem như là khách quý của hội giao lưu. Mình còn an bài cho cậu lên đài diễn thuyết, nhớ chuẩn bị cẩn thận.”

Tạ Vũ Đồng cắn môi, không để ý nói: “Được.”

Mạnh Nhiễm cảm thấy nàng hơi bất thường, nói khẽ: “Thân ái, có phải cha mẹ lại giục cưới rồi không? Lần này cãi nhau to à?”

“Không có, mình không sao.” Sắc mặt Tạ Vũ Đồng hơi trắng bệch, không có tâm tư nói chuyện, trong đầu như gió nổi mây phun.

Lần đầu gặp mặt, đôi mắt hắn sạch sẽ thấu triệt, ăn mặc âu phục vừa vặn, vai rộng eo hẹp.

Ấn tượng cực đỉnh.

Bọn họ ngồi trong nắng ấm ngày thu, ngồi trong quán cà phê Thời Gian, vừa ăn vừa nói chuyện.

Bọn họ trò chuyện rất nhiều, giống như hai người bạn thân lâu năm.

Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ câu ‘I want you’ kia.

Về sau, nàng trở thành phó tổng của hắn, bắt đầu nỗ lực vì văn hóa Đường Trình.

Bọn họ tiếp xúc rất nhiều.

Trong khách sạn, hắn xoa bóp cho mình, họ tiếp xúc thân mật lần đầu.

Lại sau đó là trong khách sạn nghỉ dưỡng.

Bên cạnh suối phun.

Nụ hôn đầu tiên kia, đến giờ vẫn thường xuyên xuất hiện trong mơ của nàng.

Khóe mắt nàng hơi ướt át, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lá ngô đồng màu vàng kim vẫn bồng bềnh trong gió.

Thanh niên đang ôm cô gái và xoay quanh, giống như đang khiêu vũ trên sân khấu.

Hắn cười vui vẻ như vậy.

“Là mình không xứng, cho đến giờ đều là mình không xứng.”

Bình Luận (0)
Comment