Mộng cảnh.
Thời không lưu chuyển, tuế nguyệt giao thoa.
“Keng, đang sáng tạo phó bản ‘công ty giải trí’, tiến độ trước mắt 0%...”
Đông đông đông…
‘Đường Tụng’ tựa vào ghế, hai chân bắt chéo, tay phải gõ nhẹ vào bàn làm việc trước mắt.
Thư ký Kim mở cửa đi vào.
Đường Tụng ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Hôm nay tất chân rất đẹp.”
“A?” Thư ký Kim hơi nhíu mày: “Đường tổng, còn chuyện gì không?”
“Không, tôi đang rất vui, chỉ muốn khen cô thôi.”
Thư ký Kim con mắt run rẩy: “Vậy tôi đi làm việc, ngài có việc lại gọi tôi.”
Nói xong liền trực tiếp quay người rời đi.
Bờ mông to lớn giống như một hình trái tim hoàn mỹ, đang không ngừng nhảy lên.
Đường Tụng vỗ tay một cái, mở cửa hàng của hệ thống.
Mua toàn bộ 3 bài hát và 4 bộ phim mới đổi mới ra.
Nhắm mắt lại, trong đầu linh quang lấp lóe, từng mạch suy nghĩ xuất hiện.
Giải trí và truyền thông là bắt buộc phải làm.
Không chỉ vì kiếm tiền nhanh, mà còn có thể khống chế dư luận, giúp tập đoàn phát triển.
Tập đoàn Đường Tống muốn phát triển mạnh mẽ, tất nhiên sẽ bị tầng lớp phía trên ngăn cản và áp chế, dù sao cũng đang ăn mòn miếng bánh gato của họ.
Tích lũy lương thực, chậm rãi xưng vương.
Trước khi đủ mạnh mẽ, phải tập trung phát triển bản thân.
Nhiều lĩnh vực, nhiều ngành nghề cùng phát triển, có thể tránh né chú ý trong thời gian ngắn.
Ngành giải trí là một phương hướng rất tốt để phân tán sự chú ý từ bên ngoài.
Hệ thống cho nhiều bài hát và kịch bản, game show như vậy, không cần thì quá lãng phí.
Đương nhiên, mục tiêu và phương hướng của hắn vẫn luôn như cũ.
Đây chỉ là phương hướng ngắn hạn, cũng rất khó chống đỡ cả tập đoàn.
Sản xuất chế tạo, mới là gốc rễ để tập đoàn phát triển.
Có thể giúp hắn lẩn tránh rất nhiều áp lực từ bên ngoài, cũng có thể thực hiện giá trị bản thân.
Tiếp đó, phải xem dụng cụ Đường Nghi phát triển đến mức độ nào.
…
Đông đông đông…
Đường Tụng lại gõ bàn lần nữa.
Thư ký Kim mở cửa, bình tĩnh nhìn hắn.
Đường Tụng mở mắt ra: “Vừa mới phát hiện, tóc đuôi ngựa của cô hôm nay cao hơn hôm qua khoảng 1cm, rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn ngài khích lệ.” Thư ký Kim quay người, lắc lắc bờ mông hình trái tim rời khỏi văn phòng.
…
Đông đông đông…
Thư ký Kim lại xuất hiện lần nữa.
Bước chân không còn ưu nhã như trước, mà đã hơi gấp rút.
Đường Tụng bĩnh tĩnh lạnh nhạt, không hề thấy xấu hổ: “Vừa xem tin tức, ofo thất bại, tôi nạp vào đó 200, giờ không rút được, tâm trạng rất tệ.”
“A.” Thư ký Kim lên tiếng, quay người rời khỏi văn phòng.
Một lúc sau.
Tinh… âm báo wechat vang lên.
Thư ký Kim: Lì xì.
Đường Tụng ấn mở, vừa vặn 200 đồng.
Hắn mỉm cười, màn sáng trước mắt lưu chuyển, từng hàng chữ lóe sáng xuất hiện.
“Đang tải kịch bản…”
“Hoan nghênh người chơi đi vào phó bản ‘công ty giải trí’.”
“Đang quy hoạch nội dung nhiệm vụ…”
“Quy hoạch hoàn thành.”
“Đang thiết trí nhân vật.”
“Đường Tụng – nhà tư bản phát triển sản nghiệp giải trí.”
“Chúc bạn khiêu chiến thành công.”
Rất nhanh, từng hàng chữ đã tiêu tán.
Một vài hình ảnh 3D xuất hiện, giống như xem phim.
Đường Tụng yên tĩnh quan sát một màn này, nhớ kỹ tất cả.
Đột nhiên, toàn bộ hình ảnh tiêu tán.
Màn sáng lại xuất hiện một dòng chữ.
“Ngày 18 tháng 12 năm 2018, 11:13, bạn chính thức bước vào phó bản ‘công ty giải trí’.”
…
…
…
“Keng, vật phẩm mới đã lên kệ, mời tự kiểm tra.”
Chơi phó bản, tự nhiên phải mua trang bị.
Mở cửa hàng.
Một vật phẩm mới lóe hào quang màu tím xuất hiện.
Huy chương nhân vật – tài tử âm nhạc: Đeo huy chương lên, sẽ tự động đóng vai một thiên tài âm nhạc, tràn ngập nhiệt tình với âm nhạc, tinh thông nhiều loại nhạc cụ, có năng lực sáng tác và biểu đạt trác tuyệt…
Chú: Thời hạn 30 ngày.
“Rất tốt, Tô Ngư, chính là cô, người được sao may mắn chọn chúng.” Đường Tụng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên hào quang trí tuệ.
Đông đông đông…
Tiếng gõ bàn lại vang lên lần nữa.
Cộc cộc cộc… tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà vô cùng vang dội.
Thư ký Kim ôm một chồng tài liệu, ưu nhã thả xuống trước mặt Đường Tụng.
Khẽ cười nói: “Đường tổng, đây là tài liệu liên quan đến lĩnh vực bất động sản. Ngài xem một chút đi, nếu có vấn đề gì thì gọi tôi.”
Nàng đang định quay người.
Đường Tụng trực tiếp mở miệng: “Thư ký Kim, chờ đã.”
“Ngài nói!”
Đường Tụng suy tư phút chốc, mở miệng nói: “Nói suy nghĩ của cô về ngành nghề internet trong nước đi.”
Đây rõ ràng là chủ đề mà hắn vừa nghĩ ra.
Nhưng với tố dưỡng nghề nghiệp ưu tú, Thư ký Kim không thể không chân thành trả lời: “Tôi đã phân tích kỹ càng, có thể tổng kết lại thành ba đặc điểm lớn…”
Đường Tụng đánh giá đôi chân dài và cặp đùi đẹp sau lớp tất đen của nàng, bình tĩnh nói: “Ngồi xuống đi, nói rõ chi tiết, tôi thích nghe.”
Thư ký Kim mấp máy môi, nhất thời có chút nghẹn lời.
…
“Học viện âm nhạc Ma Đô đúng là một nơi không tệ.”
Đường Tụng đảo mắt qua các mỹ nữ ăn mặc thời thượng gợi cảm, cũng không có quá nhiều rung động.
Xoay người, bước nhanh vào một con hẻm nhỏ.
Đẩy cửa một quán mì.
Hơi nóng bốc lên, làm mắt hắn hơi đỏ ửng.
Diện tích chỉ hơn 30 mét vuông, 7, 8 chiếc bàn.
Liếc mắt là nhìn thấy toàn cảnh.
Đường Tụng ngồi xuống đối diện Tô Ngư, hai tay chống trên bàn, bình tĩnh nhìn nàng.
“Đúng là rất đẹp, khí chất cũng rất khó, khó trách hệ thống lại coi nàng là nhân vật mấu chốt.”
“Đáng tiếc, vẫn quá non, các mặt đều chưa đủ. Muốn để nàng chống đỡ cả một công ty giải trí, chỉ sợ phải dùng một tấm ‘thẻ chiêu mộ nhân vật’ quý giá để giúp nàng trưởng thành rồi.”
“Xin chào, tôi là Đường Tụng, Đường trong Đường Tống Nguyên Minh Thanh, Tụng trong phong nhã tụng, rất hân hạnh được biết cô, Tô Ngư tiểu thư.”
Tô Ngư ngẩn người, chiếc đũa dừng lại trước miệng.
Cau mày nói: “Anh lại là công ty quản lý nào?”
Đường Tụng mỉm cười, không trả lời nàng, mà vẫy tay với bà chủ: “Bà chủ, cho một bát…”
Hắn nhìn bát của Tô Ngư, nói tiếp: “Một bát mì nhiều thịt, thêm hai trứng trần, hai xúc xích, hai viên thịt, hai phần cháo gạo.”
“Được rồi, có ngay! Trên bàn có mã QR, tổng cộng 30 đồng.” Bà chủ cười rất hiền lành.
Tô Ngư ngồi dịch qua một bên, tiếp tục ăn mì.
Động tác của nàng cũng không tính ưu nhã, hẳn là rất đói bụng, ăn rất nhanh.
Rất nhanh, đồ ăn của Đường Tụng đã lên bàn.
Thơm ngào ngạt, nóng hôi hổi, nhìn rất phong phú.
Tô Ngư cũng nhìn thoáng qua, vô thức nuốt nước miếng.
Nàng bây giờ, kinh tế quẫn bách, tương lai là một mảnh xa vời, còn có nợ trên người.
Ăn cơm đều ăn ở quán mì này, còn là một bát mì rẻ tiền nhất, đã khoảng 1 tháng không ăn thịt rồi.
Trứng trần và thịt viên kia, thật sự là mê người!
Đường Tụng trực tiếp đặt bát cháo gạo trước mặt Tô Ngư, tiếp đó lại chia cho nàng một phần.
Tô Ngư để đũa xuống, cau mày nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Đường Tụng vẫn thản nhiên như không: “Tôi nhìn trúng giải trí Khiêm Hợp, trong vòng nửa tháng, tôi sẽ trở thành người khống chế công ty. Mà Tô Ngư cô, chính là nguyên nhân quan trọng nhất để tôi thu mua nó.”
“Anh đang nói linh tinh cái gì? Anh cảm thấy tôi sẽ tin?”
Đường Tụng nhai thịt, nheo mắt lại, bình tĩnh nói: “Giải trí Khiêm Hợp lấy 70% cổ phần để thế chấp, vay 120 triệu từ quỹ Vân Thạch, Trịnh Khiêm Hợp không trả nổi khoản tiền này, bộ phận cổ phần này sẽ trở thành của tôi.”
Tô Ngư nghe vậy thì hơi sững sờ: “Sao anh biết công ty không trả nổi?”
“Rất đơn giản, Trịnh Khiêm Hợp thông qua mấy công ty ma để chuyển rời tài chính, cuối cùng ném lên mạng P2P (mạng ngang hàng), luật pháp mạng tuy thưa nhưng khó lọt, Trịnh Khiêm Hợp sắp xong đời rồi.”
“Đây… là thật sao?” Tô Ngư có chút khẩn trương nhìn hắn.
Cho dù nàng không hiểu tài chính, nàng cũng biết mấy tin tức vừa bùng nổ trên mạng P2P trong năm nay.
Đường Tụng nhìn đôi mắt nàng, đẩy cháo gạo lên phía trước: “Bữa sáng, là một nửa của cuộc sống, từ ngày mai trở đi, cô phải ăn cơm đúng bữa.”
Hắn nói rất bình thản, lại tràn đầy mị lực làm người ta tin phục.
Để Tô Ngư có chút thất thần.