Khi Đường Tụng tỉnh lại từ mộng cảnh, thời gian đã là 8 giờ tối.
Đây cũng là mộng cảnh dài nhất hắn từng trải qua.
Rất nhiều ký ức nhỏ vụn xuất hiện.
Bao gồm ngày thường với Thư ký Kim, sáng tạo tập đoàn Đường Tống, quy hoạch và phát triển dụng cụ Đường Nghi, sáng tạo và phát triển giải trí Tụng Mỹ.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nhân vật Tô Ngư cũng xuất hiện trong đoạn ký ức này.
Đường Tụng só sánh nàng trong ký ức và bây giờ.
Đúng là thay đổi rất nhiều.
Một cái là sinh viên âm nhạc năm tư, bị công ty quản lý ướp lạnh, nội tâm lo lắng bất an, thấp thỏm.
Một cái là siêu cao cao quý lãnh diễm, đổng sự giải trí Tụng Mỹ, độ trưởng thành max.
Ngay sau đó, Đường Tụng lại hơi đỏ mặt.
Trước kia, hắn chỉ coi tất cả chuyện trong game là chương trình.
Click chuột là có thể triệu hoán Thư ký Kim đến.
Mượn cơ hội báo cáo công tác để thưởng thức cặp đùi đẹp và tất châ, eo nhỏ mông cong của nàng.
Nhưng đối ứng với trong ký ức, lại là giày vò nàng.
Mấu chốt là Đường Tụng trong trạng thái ‘đặc thù’ kia, lại không hề thấy ngại ngùng, bình tĩnh thản nhiên đùa giỡn nàng.
Òng ọc… tiếng rống truyền ra từ bụng.
Đường Tụng trực tiếp gọi điện cho quản gia.
Gọi đồ ăn xong, nằm ngốc ở trên giường một lát.
Đừng dậy đi lấy chút đồ ăn vặt.
Thuận tiện rót cho mình một ly champagne, đây là quà tặng của khách sạn.
Hóa giải cảm giác đói bụng, lấy điện thoại, bắt đầu trả lời tin nhắn chưa đọc.
Trong lúc vô tình lại phát hiện một đống tin tức đề cử.
Nhìn lướt qua.
Đường Tụng trực tiếp phun champagne ra ngoài.
Khụ khụ khụ… Đường Tụng vội vàng thả ly xuống.
Không để ý đến nước đọng trước ngực, lại nhìn vào màn hình điện thoại.
Không hoa mắt!
“Tô Ngư và Kim đổng? Kiếp trước và kiếp này!”
“Hot! Người Tô Ngư chờ lại là!”
“Hai nữ chính! Hai nữ chính!”
…
Mặt Đường Tụng hơi đen, hai người các nàng thành một đôi, vậy hắn đặt chỗ nào?
Ấn bữa vào một tin đề cử.
Nhanh chóng hiểu rõ tiền căn hậu quả.
Đường Tụng thở dài một hơi, nội tâm hơi xấu hổ.
Nói tới nói lui, vẫn là do mình tạo thành.
Khi đó chỉ muốn đền bù cho Tô Ngư, quên mất nàng cũng không phải một nhân vật đơn giản.
Trực tiếp tuyên bố lên Weibo.
Thư ký Kim nhất định đã biết chuyện.
Có lẽ là tức giận, nên mới dùng loại thủ đoạn cực đoan này.
Dưới sự dẫn dắt của dư luận, chuyện này biến thành một loại biểu đạt tình hữu nghị của hai người.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận rất lớn dân mạng tin tưởng hai người là một đôi.
Đường Tụng xoa trán, trầm tư một lát, vẫn chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Không tiếp xúc đến, tất cả đều là vô dụng.
Cũng không biết Thư ký Kim cảm thấy thế nào, nàng đang làm gì.
Hi vọng nàng có thể bình tĩnh một chút.
Sở dĩ không tặng nhẫn cho nàng, là do không có cơ hội, chứ không phải hắn bất công.
Đinh linh linh… chuông cửa vang lên.
Bữa tối phong phú đã đưa đến.
Đường Tụng lại không có tâm tư hưởng thụ đồ ăn ngon.
…
Ma Đô, câu lạc bộ tư nhân Ngân C.
“Chị Kim, vậy em đi dưỡng da trước.” Giọng nói của Liễu Bảo Nguyệt hơi hồn nhiên, rõ ràng là đã uống ít rượu.
Đột nhiên được báo phải đi Ma Đô công tác, ngay sau đó liền bị gọi lên máy bay tư nhân của Kim đổng.
Đến Ma Đô liền dẫn nàng đến câu lạc bộ để hưởng thụ.
Cho đến giờ nàng vẫn không kịp phản ứng.
Vốn còn muốn trực tiếp đến khách sạn Bulgari tìm Đường Tụng, cho hắn một bất ngờ.
Nhưng lại bị Kim đổng ngăn lại.
Bảo nàng đi dưỡng da trước, tiếp theo còn an bài công tác cho nàng.
“Đi thôi, lần này chọn khá nhiều hạng mục, thời gian cũng tương đối dài, chậm rãi hưởng thụ.”
Thư ký Kim quấn khăn tắm, tựa vào ghế, cầm một ly rượu vang long lanh.
Mái tóc nâu dài được kẹp lên.
Trước người là nữ nhân viên đang mát xa chân cho nàng.
Cả người lười biếng, ưu nhã đến cực hạn.
“Được.” Liễu Bảo Nguyệt trầm tư liếc nhìn chị Kim này, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Chị Kim, chị và Tô Ngư… là thế nào?”
Gần như nhân dân cả nước đều đang quan tâm chuyện này.
Thư ký Kim nghiêng đầu, mắt đối mắt với Liễu Bảo Nguyệt, nhếch miệng cười nói: “Em có thể hỏi Tô Ngư, xem cô ấy có dám nói cho em biết không.”
Liễu Bảo Nguyệt vô thức né tránh ánh mắt kia: “Vẫn là thôi đi.”
Với tư cách là bạn của hai người trong cuộc, thật ra nàng cũng hơi hiểu về hai vị này.
Nếu nói hai người là les, vậy tuyệt đối không thể.
Khả năng cao là hai người bạn thân đang nói đùa nhỉ?
…
Cộc cộc cộc… tiếng bước chân vang lên.
Tô Ngư mặc váy lễ phục màu xanh bạc chậm rãi đi đến.
Đường cong hoàn mỹ, bộ ngực sung mãn.
Làn da tuyết nị, thân thể thướt tha.
Trang phục lộng lẫy, đẹp như tiên nữ.
Hai tay nàng đặt trước bụng dưới, tay trái ở trên.
Trong mùi vị lành lạnh, chiếc nhẫn vàng vô cùng bắt mắt.
Thư ký Kim nheo mắt lại, thả ly rượu vang xuống.
Nhân viên xoa bóp thu hồi công cụ, xoay người bước nhanh khỏi đây.
Bầu không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng.
“Không phải cô không muốn gặp tôi sao? Có phải rất đẹp không?” Tô Ngư nhìn nàng.
Thư ký Kim hăng hái đánh giá Tô Ngư một phen: “Điểm này tôi chưa từng phủ nhận, cô đúng là một mỹ nhân hiếm thấy.”
Tô Ngư cười khẽ: “Cô đang ghen tị, mặc dù cô che giấu rất tốt, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn nhẫn của tôi. Không ngờ Kim đổng cũng có lúc đố kị một minh tinh nhỏ như tôi.”
“A, không đúng, năm đó khi anh ấy sáng tạo giải trí Tụng Mỹ, ra sức ủng hộ tôi, thì cô đã đố kị tôi. Anh ấy chưa từng nói lời tâm tình với cô, lại viết cho tôi mấy chục bài tình cả, với lại còn chân thành tha thiết như vậy nữa.”
Thư ký Kim nhíu mày, đứng lên, đi chân trần đến trước người nàng.
Một cái trang phục lộng lẫy, tinh xảo thời thượng, ôn nhuận lại lạnh lùng, dung mạo như tiên.
Một cái bọc áo tắm, tóc dài cuộn lại, lười biếng ưu nhã, ôn như thần tú.
Hai gương mặt lộng lẫy, lại mang phong cách khác nhau tiếp xúc gần.
Đối chọi gay gắt.
“Ba!” Thư ký Kim búng tay.
Ngay sau đó, màn hình LCD trên tường sáng lên.
Bắt đầu phát ra một đoạn video ngắn.
Đường Tụng đứng trước vách tường, phía sau là 6 bức tranh.
Từng khuôn mặt giống hệt nhau.
Lạnh nhạt, nghiêm túc, khắc khổ, vui sướng…
Trên bức tranh ở giữa còn có một hàng chữ bằng bút chì: “Em mang theo ánh sao đầy trời, đạp lên những chiếc lá phiêu đãng, mắt trong veo lại kiên định, để tôi vui vẻ cả 16 tiết trời.”
Video phát xong, lại là một đoạn âm tần.
“Bên cạnh cậu rất nhiều phụ nữ, vậy hình mẫu lý tưởng của cậu là gì?”
“Dáng người tỷ lệ vàng… cao quý ưu nhã, tinh thông nhiều ngôn ngữ… có cái nhìn đại cục… tích đồ ngọt…”
Âm tần kết thúc.
Tô Ngư đứng tại chỗ, ánh mắt phức tạp.
“Ai nói anh ấy không nói lời tâm tình với tôi, tôi hiểu anh ấy hơn cô, vô luân là quý khứ hay là hiện tại.”
Thư ký Kim tiến đến bên tai nàng, dùng sức nói: “Người anh ấy yêu nhất chính là tôi! Thu hồi tâm tư của cô, anh ấy không có khả năng cưới cô. Nhận được nhẫn của anh ấy, cô vui vẻ một mình là được. Đừng vọng tưởng dùng sức mạnh dư luận để anh ấy thỏa hiệp!”
“Nhàm chán!” Tô Ngư cắn môi một cái, đỏ ngầu cả mắt.
“Chúc cô đêm nay mơ đẹp.”