Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 76 - Chương 76: Tiêu Phí

Chương 76: Tiêu phí Chương 76: Tiêu phí

Rời khỏi cửa hàng, Đổng Ngọc Ngôn tựa như vừa hoàn thành được một tâm sự, toàn thân trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Hai người đi lang thang khắp nơi trong khu thương mại.

Đường Tụng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía các cửa hàng chung quanh, rất nhanh đã tìm được mục tiêu.

“Chúng ta đi qua đó đi, nếu cậu đã tặng mình một món quà quý như vậy, mình cũng phải bày tỏ mới được.” Đường Tụng chỉ chỉ vào cửa hàng Dior ở cách đó không xa.

Đổng Ngọc Ngôn ngẩn người, do dự nói: “Không cần đâu, cậu muốn tặng quần áo cho mình, vậy qua ONLY hoặc ZARA là được, không cần mua đồ đắt như vậy.”

Đường Tụng lắc lắc cái túi trong tay mình, cười nói: “Cậu vừa tặng mình một bộ Armani, mình cũng không từ chối, bây giờ thì ngoan ngoãn đi theo mình đi.”

Nói xong, trực tiếp đi về phía cửa hàng Dior, Đổng Ngọc Ngôn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo.

Không gian trong cửa hàng rất rộng rãi, liếc mắt nhìn qua, phải có 400 500 mét vuông.

Không chỉ có khu trang phục, mà còn có khu mỹ phẩm, châu báu, đồng hồ, vân vân… nhìn qua rất cao cấp và tinh tế.

Lượng khách cũng không nhiều, hoàn cảnh rất yên tĩnh, nhân viên thỉnh thoảng sẽ tiến lên giới thiệu cho khách hàng.

Đổng Ngọc Ngôn đi theo sau lưng Đường Tụng, nhìn giá cả trên những mặt hàng kia, nội tâm lại hơi rụt rè.

Dù sao lấy điều kiện gia đình và tiền lương của nàng, còn lâu mới dám đến đây mua đồ.

Mua bộ Armani hơn 7000, đã là cực hạn của nàng bây giờ.

Nhưng mà, trong cửa hàng Dior, một cái áo phông vớ vẩn cũng hơn chục ngàn rồi, một cái túi xách hoặc ví nhỏ, cũng phải hai ba chục ngàn, trái lại thì mấy thỏi son môi bên khu mỹ phẩm kia sẽ rẻ hơn, chỉ cần mấy trăm.

Nghĩ đến Đường Tụng đưa mình đến đây để mua quà, nội tâm nàng vừa thấp thỏm lại mong chờ.

Vội vàng kéo ống tay áo Đường Tụng, nói nhỏ: “Đường Tụng, nếu cậu muốn tặng quà cho mình, vậy mua son môi hoặc nước hoa cũng được, quần áo và túi xách ở đây có vẻ không hợp với mình lắm, lát nữa chúng ta qua tiệm khác thử xem.”

Đường Tụng bật cười, hắn hiểu ý của Đổng Ngọc Ngôn, nhưng phải vào những cửa hàng xa xỉ như vậy, vừa có thể khiến nàng kích động, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Mình lại thấy đồ ở đây rất đẹp, hơn nữa, chúng ta cứ xem trước, chưa chắc đã mua mà.”

Nghe thấy vậy, Đổng Ngọc Ngôn thở phào một hơi, nàng cũng yên tâm, lát nữa nếu Đường Tụng hỏi mình thích cái gì, thì trực tiếp nói không nhìn trúng cái nào là được.

“Chào hai vị, hai vị có cần gì không? Tôi có thể đề cử cho hai vị.” Nhân viên tiến lên cười nói.

Đường Tụng còn chưa mở miệng, Đổng Ngọc Ngôn đã vội vàng nói: “Không cần, chúng tôi đi dạo một vòng là được.”

Nhân viên nghe vậy cũng không quấy rầy bọn họ, mà chỉ yên tĩnh đi theo sau, như vậy nếu có vấn đề gì, nàng cũng có thể giải đáp.

Hai người đi dạo một lúc, Đổng Ngọc Ngôn vẫn không chịu dừng lại, hiển nhiên là không muốn tiết lộ sở thích của mình.

Đường Tụng thấy vậy, liền không do dự nữa, chỉ vào một cái túi xách kiểu mới, nói: “Ngọc Ngon, cái này thế nào, nhìn qua rất hợp với cậu, có cần đeo thử không?”

Đổng Ngọc Ngôn tiến lên sờ một cái, lớp da rất mềm mại tinh tế, vẻ ngoài thời trang lại phóng khoáng, quả thực rất đẹp.

Nhìn giá cả, 39.000 NDT, Đổng Ngọc Ngôn vội vàng lắc đầu: “Không thích loại này, hơi nhỏ, không để được cái gì.”

Nhân viên bán hàng lập tức tiến lên: “Hai vị, đây là dòng sản phẩm mới của năm nay, có loại đeo vai, 3 ngăn chứa, cũng có loại 4 ngăn, chỉ là đắt hơn một chút, nếu ngài cần, tôi có thể lấy cho ngài xem.”

Đổng Ngọc Ngôn nhất thời lúng túng: “Nhìn qua thì không hợp với quần áo lắm.”

Đường Tụng trực tiếp cầm túi xách lên, nhét vào tay nàng, quan sát một lúc rồi nói: “Rất hoàn mỹ, rất hợp với khí chất của cậu.”

Đường Tụng cũng không nói dối, khí chất mỹ nhân đô thị của Đổng Ngọc Ngôn rất hợp với những chiếc túi xách tinh xảo như vậy.

Liền quay sang nói với nhân viên: “Bọn tôi lấy cái này, gói lại đi.”

“Vâng tiên sinh, ánh mắt của ngài tốt thật, chẳng trách lại tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, chọn túi cũng rất hợp.” Nhân viên nghe thấy bán được một đơn, lập tức vui vẻ ra mặt.

Đổng Ngọc Ngôn nghe vậy, gương mặt đỏ ửng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Đường Tụng chỉ chỉ một bộ âu phục với váy màu xám tro ở cách đó không xa: “Ngọc Ngôn, cậu vừa mình một bộ âu phục, bây giờ mình cũng tặng cậu một bộ đi, đi mặc thử đi.”

Đổng Ngọc Ngôn bất chấp xấu hổ, khoát tay nói: “Không phải đã tặng túi xách đắt như vậy rồi sao? Không cần quần áo nữa.”

Đường Tụng lại đường cong cứu quốc: “Dù sao cũng chưa chắc đã mua, thử một chút xem thế nào, coi như để mình thưởng thức cậu biển diễn thay quần áo đi.”

Sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn lại đỏ hơn, nhưng cũng không từ chối nữa.

Nhân viên bán hàng vội vàng chạy đi lấy một bộ mới rồi đưa cho nàng.

Đổng Ngọc Ngôn ngoan ngoãn cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.

Vài phút sau, Đổng Ngọc Ngôn rốt cuộc cũng đi ra.

Váy xám bên dưới, để lộ ra cặp chân dài trắng tinh và thẳng tắp, bắp đùi thon gọn, cẳng chân thẳng tắp tinh tế, rất có mỹ cảm. Dùng cách nói của dân mạng, chính là chân này chơi một năm cũng không chán.

Âu phục bên trên, vừa cá tính lại thời trang, có thể mặc đi làm, cũng có thể mặc đi chơi.

Đường Tụng liên tục gật đầu: “Quá đẹp, rất thích hợp!”

Đổng Ngọc Ngôn chú ý đến ánh mắt lưu luyến trên chân mình của Đường Tụng, nhất thời cười khẽ một tiếng: “Còn muốn mình thử bộ nào không? Hôm nay vui vẻ, sẽ thỏa mãn cậu.”

Đường Tụng lắc đầu, hỏi: “Có thích bộ này không?”

Đổng Ngọc Ngôn nhìn mình trong gương, nàng cũng cảm thấy cực đẹp, còn rất phù hợp với khí chất của mình.

Không có một cô gái nào là không thích quần áo xinh đẹp, ánh mắt Đổng Ngọc Ngôn lấp lóe, hiển nhiên là rất động tâm.

Nhưng nhìn giá cả, hơn 20 ngàn, thật sự là quá đắt.

“Mình cũng đã có một bộ âu phục kiểu này rồi, nên thôi không mua.”

Đường Tụng lại tựa như không nghe thấy, nói với nhân viên bán hàng: “Cũng gói bộ này luôn đi.”

“Vâng, mỹ nữ, bạn trai của ngài thật hào phóng, cũng rất tốt với ngài nữa.” Nhân viên có hơi ghen tỵ, đẹp trai và lại hào phóng như vậy, sao nàng không gặp được người bạn trai như vậy chứ?

Đổng Ngọc Ngôn hơi khẩn trương: “Không cần đâu, những thứ này quá đắt, mình…”

“Cảm động quá à? Có cân nhắc lấy thân báo đáp không?” Đường Tụng trêu chọc.

Đổng Ngọc Ngôn cười ngọt ngào: “Được nha, chỉ là không biết cậu có muốn hay không?”

Đường Tụng nhất thời hứng thú: “Khẳng định là muốn! Tối nay đến nhà mình ngồi chơi một chút?”

“Nói bậy cái gì.” Đổng Ngọc Ngôn nhất thời xấu hổ, mặt đỏ đến tận mang tai, vỗ nhẹ vào tay hắn, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Đường Tụng thấy vậy, lập tức can đảm hơn, trực tiếp nắm bàn tay thon dài trắng nõn của nàng, còn nhéo một cái.

Đổng Ngọc Ngôn cũng không rút tay về, chỉ là cúi đầu không nói, sắc mặt càng đỏ hơn.

Đường Tụng thấy mình đã nắm giữ quyền chủ động, trực tiếp kéo nàng đi đến khu mỹ phẩm.

Giá của nước hoa và son môi ở đây, không tính là quá đắt so với quần áo và túi xách.

Đường Tụng cũng không do dự, chọn 3 mùi nước hoa mình thích, lại chọn một bộ son môi, tổng cộng cũng khoảng 70.000. Lúc này mới đi về phía quầy thanh toán.

Đổng Ngọc Ngôn giãy dụa lần cười: “Mua nhiều như vậy thật sao? Không phải đắt lắm sao? Mình thật sự không quan tâm cậu tặng thứ gì, chỉ cần là… chỉ cần là cậu tặng là được, mấy chục đồng mình cũng thích.”

Hiển nhiên nàng sợ Đường Tụng hiểu lầm nàng là một cô gái tham vật chất.

Đường Tụng nhéo tay nhỏ của nàng: “Vậy sau này mình sẽ tặng cậu món quà vài chục đồng, nhưng hôm nay phải nghe lời mình.”

Đổng Ngọc Ngôn không thể làm gì khác hơn là thuận theo, cũng không nói gì thêm.

“Xin chào tiên sinh, của ngài tổng cộng 70.500 NDT.”

Đường Tụng trực tiếp quét thẻ, trong lòng cũng thở phào một hơi, tiếp theo phải xem hệ thống có cho mình vui mừng hay không.

Bình Luận (0)
Comment