Chiếc Porsche Panamera chạy trên đường cái, phong cảnh bên ngoài lướt nhanh như chớp, trong xe lại an tĩnh và ấm áp.
Đường Tụng lái xe, góc mắt luôn có thể nhìn thấy đôi chân thon dài thẳng tắp của Đổng Ngọc Ngôn ở bên cạnh.
Ngửi mùi nước hoa và mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, nội tâm nhất thời hoảng hốt.
Bàn tay phải cầm tay lái luôn muốn di chuyển về phía bên kia.
“Ngọc Ngôn, cậu đang thuê nhà chung đúng không?”
Đường Tụng quyết định tán gẫu một chút để làm dịu bầu không khí, chẳng may máu dồn lên não làm chuyện sai lầm thì sao? Tình cảm là phải từng chút một.
“Đúng vậy, mình thuê chung với Từ Tình ở trường chúng ta, phòng 80 mét vuông, 2 phòng ngủ đều có ánh mặt trời, khuyết điểm duy nhất là không có thang máy, ngày nào cũng leo lên leo xuống, rất mệt.”
Đường Tụng nói đùa: “Vậy đúng là rất mệt, hôm nay cũng muộn rồi, cậu cũng mệt rồi đúng không? Tối nay có cần qua chỗ mình nghỉ không? Có thang máy, không cần leo thang bộ. Phòng chỗ mình rất rộng, giường cũng rất rộng rãi, ngủ rất thoải mái, có muốn qua thử không?”
Sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn đỏ như máu, hai tay đột nhiên nắm chặt túi xách, nội tâm bắt đầu suy nghĩ miên man.
Đây là muốn… sao?
Hai người bọn họ còn chưa hôn môi nữa kìa!
Đường Tụng sao lại vội vàng như thế…
Nội tâm Đổng Ngọc Ngôn tự nhiên là không bài xích đối phương, nhưng mà lo lắng hai người phát triển hơi nhanh rồi không?
Như vậy đối phương có cho rằng mình là một cô gái bừa bãi không?
Đường Tụng nhìn Đổng Ngọc Ngôn cúi đầu không lời nào, cười nói: “Được rồi, không đùa nữa. Hồi đại học có cảm giác cậu rất cao ngạo, nghiêm túc không thể xâm phạm, hiện giờ lại nhịn không được mà muốn trêu chọc cậu một chút, đừng giận là được.”
“Vậy lúc học đại học, cậu thấy mình thế nào?” Đổng Ngọc Ngôn hơi thấp thỏm, nàng rất tò mò, một người vừa biết điều lại giàu có như Đường Tụng sẽ nghĩ mình thế nào?
“Cảm thấy thế nào á?” Đường Tụng suy nghĩ một chút.
Hồi đại học, hắn chỉ để ý đến game và học, không quan tâm quá nhiều đến nữ sinh trong lớp.
Nhưng Đổng Ngọc Ngôn tuyệt đối là một nữ sinh nổi tiếng nhất, đám háo sắc trong ký túc xá cứ rảnh là lại nói về đối phương.
Khiến cho Đường Tụng có một ấn tượng là nữ thần cao cao không thể chạm.
Sau đó hắn cũng thành thật: “Rất xinh đẹp, rất ưu tú, thuộc về nữ thần thời đại học, là mối tình đầu không thể với tới của vô số bạn học, là giấc mơ xa xa không thể chạm.”
Đổng Ngọc Ngôn nghe vậy, nhất thời nở gan nở ruột, mong chờ nói: “Cậu nghĩ như vậy thật? Vậy sao cậu chưa bao giờ tìm mình nói chuyện, nói không chừng mình sẽ mê cậu đấy.”
“Vậy thì chưa chắc, mình thời đại học nào dám tìm cậu nói chuyện.”
Đổng Ngọc Ngôn che miệng cười khẽ: “Vậy thì chỉ trách mình không có ánh mắt, nhưng cũng may, sau khi tốt nghiệp lại gặp lại, may mà mình tham gia buổi liên hoan đó.”
“Có lẽ đây chính là duyên phận đi!”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, bầu không khí lại càng hòa hợp.
Trên đường đi, Đổng Ngọc Ngôn chủ động nói những chuyện thú vị ở thời đại học, muốn cho Đường Tụng hiểu về mình hơn.
Chiếc xe đi đến khu chung cư.
Hai người xuống xe, đứng dưới tòa nhà số 4, dưới ánh đèn, Đường Tụng yên tĩnh nhìn người ngọc rung động lòng người trước mắt.
Gió thu thổi qua lọn tóc của hai người, mang theo một chút ái muội.
Đổng Ngọc Ngôn rất thích bầu không khí này, có một loại kích động muốn ở đây với Đường Tụng đến thiên hoang địa lão.
“Vậy mình về trước nha.” Đường Tụng mở miệng nói chuyện trước.
Đổng Ngọc Ngôn rất không nỡ, hơi cúi đầu nói: “Có muốn lên nhà ngồi một chút không?”
“Không cần đâu, dù sao cậu cũng ở cùng với con gái, bạn cậu lại không quen mình, đêm hôm khuya khoắt đi lên thì không tiện lắm, chẳng may nhìn thấy cảnh không hợp với thiếu nhi thì sao?”
“Vậy cũng được, chờ có cơ hội, mình sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“Vậy.. bye bye.” Đường Tụng vẫy tay chào.
Nhìn thấy Đường Tụng ngồi vào xe, Đổng Ngọc Ngôn lại hơi khẩn trương.
Sao lại không theo lẽ thường nha, không phải con trai nên chủ động sao?
Chẳng lẽ muốn nàng chủ động?
Nhìn thấy Đường Tụng sắp mở cửa xe, Đổng Ngọc Ngôn lấy tất cả dũng khí la lên: “Đường Tụng! Chờ đã!”
Đường Tụng lập tức dừng bước, nhìn về phía đối phương với ánh mắt hỏi thăm.
Đổng Ngọc Ngôn liều mạng động viên mình, giống như hạ quyết tâm rất lớn, mang theo khí thế thấy chết không sờn.
Trực tiếp ôm chặt lấy Đường Tụng, nhón chân lên, toàn bộ thân thể ngã về phía trước, đôi môi ướt át trực tiếp in lên.
Đường Tụng chỉ cảm thấy một mùi hương phả vào mặt, tiếp đó chính là một cảm xúc mềm mại và ngọt ngào bao phủ bờ môi.
Trong phút chốc, chỉ thấy đầu óc như dừng lại.
Hai người cứ vậy rất lâu.
Đổng Ngọc Ngôn tựa như chưa hài lòng, còn vươn đầu lưỡi ra, thăm dò miệng của Đường Tụng.
Còn dùng sức thăm dò về phía trước.
Động tác ngốc nghếch, ngây ngô, tất cả đều là tình cảm, không có kỹ thuật nào.
Hai người đều là lần đầu, quá trình này khó tránh khỏi va va chạm chạm, nhưng từ từ đều thích ứng với tiết tấu của đối phương, phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Bắt lẫn nhau, học tập lẫn nhau, thăm dò lẫn nhau.
Miệng lưỡi dung hòa, óng ánh chảy xuống, làm cho hai người càng vong tình, quên hết tất cả.
Đường Tụng trực tiếp ôm lấy vòng eo tinh tế của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trần trụi kia, ôn hương nhuyễn ngọc làm người say mê.
Không biết qua bao lâu, hai người đều cảm thấy hô hấp không ổn, cũng không kiên trì được nữa.
Đổng Ngọc Ngôn thở hổn hển, thân thể lùi về sau một chút, có chút xấu hổ.
Đường Tụng đưa tay sờ lên bờ môi hơi sưng của mình, cảm giác hơi đau này làm nội tâm hắn dập dờn.
Không nhịn được mà thở dài: “Rất ngọt!”
Đổng Ngọc Ngôn nhất thời đỏ bừng cả mặt, xoay người nói một tiếng: “Bye bye!”
“Bye bye!” Đường Tụng vẫy tay chào.
Đưa mắt nhìn đối phương tiến vào trong, nghe tiếng bước chân cửa đối phương, nhìn đèn hành lang của từng tầng sáng lên.
Xác nhận đối phương đã về nhà an toàn, Đường Tụng mới trở về xe, những cả những chuyện vừa rồi, cộng thêm xúc cảm ở miệng và tay khiến cho hắn si mê.
Độc thân 2023 năm, cuối cùng cũng mất nụ hôn đầu, lúc trước bị Từ Giai Lệ hôn trộm vào má, hoàn toàn không thể so được với lần này.
Kèo này tuyệt không lỗ, Đổng Ngọc Ngôn rõ ràng cũng là lần đầu.
Lại nghĩ đến xúc cảm mềm mại và vểnh cao trên tay mình, nội tâm nhịn không được mà cảm khái, dáng người thật đẹp.