Hiện giờ, nhóm chat đã có 13 thành viên, phần lớn đều là nhân viên mới chiêu mộ.
La Thu Ngọc – quản lý: “Ông chủ, chào buổi sáng, một nhóm hàng mới đến, có thể đảm bảo vận hành trong hai tuần lễ.”
La Thu Ngọc – quản lý: “Trải qua một ngày tuyển mộ, trước mắt cửa hàng chúng ta có 2 thợ pha chế, 1 nhân viên thu ngân, 1 nhân viên sấy khô, 7 nhân viên phục vụ. @ toàn thể thành viên, mọi người đổi tên, dựa theo cách thức (tên + vị trí) của tôi là được.”
Ngay sau đó, rất nhiều người trả lời ‘đã rõ’.
Đường Tụng cũng đi theo ‘đã rõ’, còn đổi tên của mình là ‘Đường Tụng – ông chủ’.
Vừa đáp lại xong, La Thu Ngọc lại gửi tin cá nhân qua.
La Thu Ngọc: “Ông chủ, hôm nay chúng ta còn tuyển thêm 2 đầu bếp đồ tây, 1 nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ thì không thành vấn đề, hôm nay chủ yếu là phỏng vấn mấy vị đầu bếp.”
“Mấy vị này đều có kinh nghiệm làm việc ở khách sạn lớn, tiền lương có thể cao hơn dự tính một chút, nếu ông chủ ngài có thời gian, có thể tự qua phỏng vấn.”
Đường Tụng không ngờ tốc độ làm việc của La Thu Ngọc lại nhanh như vậy, nhưng nghĩ một chút thì cũng không lạ.
Với điều kiện của phòng cà phê, chỉ cần người đến phỏng vấn, thì sẽ hiểu được tiềm lực và mị lực khổng lồ của nó.
Chắc hẳn không có người nào sẽ từ chối một phòng cà phê có tương lai như vậy.
Đường Tụng mở nhà kho hệ thống. chọn ‘một triệu tiền vốn’.
Rồi gửi 500.000 qua.
Chuyển tiền xong, Đường Tụng trả lời La Thu Ngọc: “Quản lý La vất vả rồi, tôi không tham gia phỏng vấn, cô phỏng vấn là được.”
“Ngoài ra, tôi đã chuyển 500.000 vào tài khoản công, có thể dùng để điều hành và quảng cáo giai đoạn đầu.” ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
La Thu Ngọc: “Cảm ơn ông chủ đã tin tưởng! Tôi nhất định sẽ cố gắng kinh doanh cửa hàng.”
Bởi vì hệ thống tài vụ do bên tập đoàn Đường Tống cung cấp, tất cả mọi khoản đều phải thông qua hệ thống tài vụ này.
Nên Đường Tụng cũng không lo đối phương sẽ tham ô hay gì cả, đương nhiên tốt nhất vẫn là tìm một người đáng tin để giám sát, nhưng tiếc là tạm thời hắn không tìm thấy người thích hợp.
Trở lại khung nhóm chat, thấy có vài nhân viên đang trò chuyện.
Đường Tụng lại phát một bao lì xì, tổng cộng 1200 NDT, trung bình mỗi người 100 NDT.
Dù không nhiều, nhưng cũng có thể khích lệ nhân viên.
Thường Hiểu Thiến: “Cảm tạ lì xì của ông chủ! Hôn hôn!’
Quách Tư Vũ: “Ông chủ hào phóng quá! Quỳ rạp.gif.”
Đường Tụng nhìn hai người trả lời, bật cười lắc đầu.
Hai người này từng gặp mình, xem như tương đối quen, cho nên mới dám trực tiếp nhận lì xì, nói chuyện cũng không quá khách khí.
Những nhân viên còn lại thì hơi câu nệ, không hiểu tính cách của ông chủ mới, sợ cướp lì xì trước thì sẽ cho ông chủ một ấn tượng không tốt.
Có hai vị ‘nhân viên lâu năm’ làm mẫu, những người khác cũng thoải mái hơn, vội vàng cướp lì xì.
Trương Viện Viện: Cảm ơn ông chủ.gif.
Lý Hồng Mãn: Cảm ơn ông chủ.
Thường Hiểu Thiến: A! Sao Viện Viện chỉ lấy được 2 đồng, bọn tôi đều lấy được hơn 10 hơn 100 nha! Emoji cười trộm.
Trương Viện Viện: Ừ nha! Khóc.gif.
…
Nhìn một đám nhân viên tâng bốc mình, Đường Tụng cuối cùng cũng có chút cảm giác làm ông chủ, bây giờ hắn không chỉ sở hữu quyền kinh doanh phòng cà phê, mà còn có cả quyền tài sản.
Chỉ tiếng căn nhà ba tầng này thôi, tính sơ qua cũng phải hơn 18 triệu là ít.
Lại thêm biệt thự 20 triệu, Porsche 3 triệu, BMW 300.000!
Tổng cộng cũng có 41 triệu rồi!
Tại thành phố hạng 2 như Yến Thành, tuyệt đối có thể gọi là kẻ có tiền, tự do tài chính là khẳng định.
Nhưng theo ánh mắt tăng lên, đặc biệt là sau khi tiến vào căn biệt thự kia, hắn bắt đầu mong chờ nhiều hơn.
Ví dụ như, hắn còn chưa có máy bay tư nhân đúng không?
Còn chưa được đi du lịch hạng sang đúng không?
Còn chưa có bất động sản ở những thành phố hạng 1 như Đế Đô và Ma Đô đúng không?
Cho nên nói, hắn vẫn phải cố gắng.
Ăn sáng xong liền về nhà, nhìn đồng hồ. 9:30 sáng.
Đường Tụng dứt khoát chạy vào phòng giải trí, mở máy PS5 ra chơi.
Màn hình khổng lồ, âm hưởng rung động, thính giác và thị giác đều được hưởng thụ, Đường Tụng thấy cực đã ghiền.
Tinh tinh!
Tiếng điện thoại cắt đứt trạng thái trầm mê vào game của Đường Tụng.
Lỵ Lỵ: “Tháng Tư ca ca, người ta gửi vị trí nhà hàng cho anh, lát nữa chúng ta gặp ở đó nha, người ta chính là người mặc quần áo đẹp nhất ở đó nha.”
Quần áo đẹp mới tốt, như vậy quay video mới tốt hơn.
Thuận tay trả lời: “Được, tôi xuất phát luôn đây.”
Đường Tụng đứng lên, xoa xoa cẳng chân hơi đau, đã là 11 giờ hơn, không ngờ chơi lâu như vậy.
Hắn vốn định 10 giờ đi tập gym, bây giờ chỉ có thể chuyển sang buổi chiều.
Tâm lý không khỏi cảm thán, hắn thật sự không hổ là game thủ lâu năm, lúc trước áp lực công việc quá lớn, còn gặp phải áp lực sinh tồn, khiến cho hắn không có thời gian chơi game.
Hiện giờ đã tự do tài chính, lại có phòng giải trí của riêng mình, khiến hắn có loại cảm giác như hồi xuân.
Nhưng không được, bây giờ còn có rất nhiều thứ thú vị hơn game mà hắn chưa từng hưởng thụ.
Đường Tụng liền cầm quần áo đua xe, rồi gọi xe đi đến trung tâm tiêu thụ Porsche.
Bởi vì chiều còn phải quay video biến hình, khẳng định phải đi lấy xe BMW trước, đây chính là đạo cụ then chốt.
Khi đến nơi, Đường Tụng nhìn thấy chiếc BMW của mình trong bãi đỗ e.
Tựa như còn được rửa qua, hắn còn nhớ là lúc để ở đây thì còn có không ít bùn đất.
Đường Tụng lập tức hiểu ra, liền gửi wechat cho Từ Giai Lệ: “Chị Giai Lệ, là chị rửa xe giúp tôi à?”
“Cậu đến lấy xe? Chờ tôi!”
Chốc lát, tiếng bước chân ‘cộc cộc cộc’ đã truyền đến.
Đường Tụng quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Từ Giai Lệ mặc âu phục và váy zip đi đến.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, tựa như tạo ra chút tia lửa.
Từ Giai Lệ vốn bước rất nhanh, nhưng khi nhìn thấy Đường Tụng thì lại không tự chủ được mà bước chậm hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Người thanh niên ngồi nghiêng trên chiếc MBW kia, áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngũ quan tuấn lãng được ánh mặt trời chiếu rọi, có vẻ cao quý mà thần bí.
Khóe miệng thanh niên cong lên, lộ ra nụ cười yếu ớt, lọn tóc bị gió thổi qua, cùng hoàn cảnh chung quanh tạo thành một bức tranh.
Một màn này, cực kỳ giống với nam chính đi ra từ trong tiểu thuyết ngôn tình mà nàng từng mơ ước trong thời kỳ trung học ngây ngô.