Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 86 - Chương 86: Hàng Cao Cấp?

Chương 86: Hàng cao cấp? Chương 86: Hàng cao cấp?

“Chúng ta không quay đàn violin, cũng không nhảy múa, chỉ quay chụp một video biến hình là được, nội dung rất đơn giản.”

“Vậy thì tốt!” Lý Nhã Lỵ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, video biến hình là nghề của nàng.

Vì tránh xấu hổ, Đường Tụng hỏi Lý Nhã Lỵ một số kinh nghiệm quay chụp, dù sao hắn cũng phải phát triển trong ngành này một thời gian.

Lý Nhã Lỵ hoàn toàn không đề phòng Đường Tụng, không che giấu cái gì cả, có gì nói nấy.

Nàng làm TikTok, càng nhiều hơn là chơi đùa, đi theo đám chị em và bạn tốt của mình thôi.

Nhân tiện kiếm chút tiền tiêu mà thôi.

Bình thường làm video cũng là selfie hoặc là vài thứ linh tinh.

Bởi vì xinh đẹp, dáng người cực tốt, dù nàng không quan tâm lắm, nhưng dần dần cũng có hơn 200.000 fan.

Đường Tụng nhìn chân đẹp của đối phương, cũng rất đồng ý.

Trên internet có rất nhiều tên hắc sắc, mỹ nữ muốn tăng fan là một chuyện rất đơn giản.

Ví dụ như lão La cùng phòng túc xá với hắn, còn follow mấy nghìn mỹ nữ như vậy.

Trời vừa tối đã lén lút trùm chăn cười bỉ ổi.

Bữa ăn đã được đưa lên.

Chỉ một lát, trước mặt hai người đã là một đống đồ ăn, rất phong phú.

Lý Nhã Lỵ ngồi cạnh Đường Tụng, cắt bít tết thành từng miếng nhỏ đều đặn.

Sau đó đưa đến trước mặt Đường Tụng như hiến vật quý, còn nhìn hắn với ánh mắt chờ mong.

“Cảm ơn.” Đường Tụng cười một tiếng, tán dương: “Không ngờ bên ngoài cô lại hiền lành dịu dàng như vậy.”

Lý Nhã Lỵ thấy hơi chột dạ, mặt ngoài vẫn bình tĩnh: “Đó… dù sao trên internet cũng cần có hình tượng, thật ra tôi rất hiền lành và dịu dàng, bình thường đều thích làm việc nhà, nấu cơm cũng rất ngon, bạn cùng phòng còn nói tôi là điển hình của vợ hiền dâu thảo nha.”

“Thời đại bây giờ có rất ít cô gái giống cô.” Đường Tụng không nhịn được mà cảm khái.

Lý Nhã Lỵ cười xấu hổ, hai mắt lại sáng rực.

“Tinh tinh…” Màn hình di động của Lý Nhã Lỵ sáng lên, có tin nhắn mới.

Bởi vì vừa cho Đường Tụng xem video, nên điện thoại cũng đặt ngay cạnh tay của Đường Tụng.

Hắn vô thức liếc nhìn một cái, liền bị Lý Nhã Lỵ vội vàng cướp mất.

Lý Mộc Tuyết: “Đã nói chụp ảnh đâu? Không phải bị bắt cóc rồi chứ? Cậu còn nợ tiền chưa trả đâu! Đúng rồi, cậu cũng đừng hòng mượn chuyện này để trốn việc nhà, hôm nay đến lượt cậu dọn vệ sinh, nếu cậu dám lười biếng, mình và Đình Đình sẽ gõ vỡ đầu chó của cậu.”

Nhìn thấy tin nhắn ày, Lý Nhã Lỵ xấu hổ rụt cổ lại.

Nàng cũng không xác định Đường Tụng có đọc được hay không, oán giận trả lời: “Bà đây đang hẹn hò! Đừng gửi mấy tin linh tinh này nữa.”

Lý Mộc Tuyết rất hiểu Lý Nhã Lỵ, lập tức cảm thấy không thích hợp, uy hiếp nói: “Cậu không gửi ảnh, mình lập tức đi qua tìm cậu.”

Sắc mặt Lý Nhã Lỵ lúc xanh lúc đỏ.

Mình vất vả lắm mới giả vờ hiền lành ngoan ngoãn, cũng không muốn bị bạn thân phá hủy hình tượng.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chụp trộm một tấm.

Trong ảnh, Đường Tụng đang đưa một miếng bò bít tết lên miệng, môi mỏng mũi cao, góc nghiêng thần thánh rất hoàn mỹ.

Quá đẹp! Ăn thôi mà cũng đẹp như vậy rồi!

Lý Nhã Lỵ cảm thán một tiếng, bỗng nhiên thấy không nỡ gửi ảnh ra ngoài.

Lý Mộc Tuyết: “Mình đang đi giày.”

Lý Nhã Lỵ lập tức run lên, vội vàng ấn gửi.

Một bên khác, Lý Mộc Tuyết nhìn anh chàng đẹp trai đến mức quá đáng ở trong màn hình, lập tức thất thần.

Nhưng nàng cũng không phải kẻ chỉ biết nhìn mặt như Lý Nhã Lỵ, lập tức chú ý đến quần áo của đối phương.

Bởi vì góc độ chụp và khoảng cách, trong ảnh chỉ có nửa thân trên của Đường Tụng.

Cũng may điện thoại của Lý Nhã Lỵ là loại mới, hiệu quả chụp ảnh rất tốt.

Phóng to lên, cảm giác rất không tệ, ít nhất thì vải vóc cũng là cao cấp.

Kiểu dáng rất thời trang, hơn nữa chế tác rất tinh tế, hẳn là của thương hiệu nổi tiếng.

Kỳ lạ, với ánh mắt nghiên cứu hàng hiệu nhiều năm của nàng, vậy mà lại không nhận ra đây là của thương hiệu nào.

Điều này khiến Lý Mộc Tuyết càng tò mò hơn, không cam lòng nhận thua như vậy.

Liền gửi tấm ảnh này vào trong một nhóm chat tên là ‘Danh Viện’.

Nhắn lại: “Các chị em, có ai biết áo này là của thương hiệu nào không?”

Tuy rằng nhóm tên là Danh Viện, nhưng thật ra thành viên đều là các TikToker, Youtuber, những người nổi tiếng trên nền tảng xã hội của cả nước, thậm chí nước ngoài.

Bình thường các nàng đều hẹn nhau cùng thuê xe sang và các mặt hàng xa xỉ, sau đó thay phiên nhau chụp ảnh.

Mục đích dĩ nhiên là gia tăng giá trị bản thân, tạo nên một hình tượng ‘bạch phú mỹ’, dùng để thỏa mãn hư vinh của mình trên internet.

Lý Mộc Tuyết thỉnh thoảng cũng sẽ tham dự vào hoạt động này, nàng không thích mua các mặt hàng pha ke loại A như Lý Nhã Lỵ.

Nàng luôn cảm thấy như vậy quá mất mặt, cho nên mới vào nhóm này, đi chụp ảnh theo mọi người.

Dù sao những người như các nàng đều rất quan tâm đến bề ngoài.

Thỉnh thoảng up những mặt hàng xa xỉ lên vòng bạn bè, càng có thể thể hiện phong cách của các nàng.

Vừa mới gửi ảnh không lâu, nhóm chat đã vỡ tổ rồi.

“Quá đẹp trai!”

“Liếm màn hinh ing…”

“@ Tiểu Tuyết, mau giao wechat của anh ấy ra đây.”

“Gương mặt này… hoàn mỹ nha!”

Lý Mộc Tuyết: “Này này này! Có thể trả lời vấn đề trước không? Mọi người đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, nhìn xem áo này là thương hiệu gì?”

Mọi người yên lặng một lúc, đúng như Lý Mộc Tuyết nói, các nàng đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, thường xuyên quan tâm đến các sản phẩm xa xỉ, rất mẫn cảm với những mặt hàng này.

“Không nhận ra, mấy năm gần đây Dior, Chanel, Versace, Armani, LV… đều không có kiểu dáng tương tự.”

“Quần áo của những thương hiệu này, chỉ cần xuất hiện là chúng ta khẳng định sẽ biết.”

“Như vậy chiếc áo này khẳng định là không phải mặt hàng xa xỉ, bảo sao không nhận ra.”

“Đúng nha, xem ra chính là mặt hàng bình thường.”

“Đáng tiếc, một tiểu ca ca đẹp trai như vậy, thật sự muốn bao nuôi nha.”

“So với tiểu ca ca, tôi vẫn thích tiền hơn, đàn ông chủ đẹp trai thì có tác dụng gì?”

“Có tác dụng trên giường nha.”

Nhìn thấy đề tài càng ngày càng xa, Lý Mộc Tuyết nhíu này, đám ‘Danh Viện’ này quá dơ bẩn rồi.

Nhưng cũng có thể chứng minh được phỏng đoán của nàng, đây quả thực không phải mặt hàng cao cấp gì, chỉ sợ Lý Nhã Lỵ phải thất vọng.

Tiếp đó, lại có người lên tiếng ở trong nhóm, vị này còn là một nhân vật cấp đại thần trong đám các nàng, là loại rất có quyền uy.

“Dừng lại.”

“Mọi người không nhìn kỹ à? Đừng cả ngày chỉ biết nghiên cứu mấy cái nhãn hiệu kia.”

“Cái áo sơ mi này được thiết kế theo kiểu ẩn khuy cổ, cổ áo là lập thể. Tay áo cũng có tỷ lệ khác với sơ mi bình thường, cực kỳ vừa vặn, nhìn đường chỉ trên khuy áo đi, đó chính là thủ công! Vậy còn chưa hiểu sao?”

Lý Mộc Tuyết giật mình, trong đầu toát ra một danh từ: “Thời trang cao cấp, hàng đặt riêng, định chế!”

Đây đúng là khu vực mà các nàng không nhận thức được.

Quả nhiên, cũng có người phản ứng kịp.

“Tuyệt đối là hàng đặt riêng.”

“Hơn nữa còn không phải là hàng đặt riêng của hãng nhỏ, từ chế tác cho đến tài liệu, tất cả đều là cao cấp.”

“@ Tiểu Tuyết, có thể giới thiệu tiểu ca ca này cho tôi không, tôi muốn tham khảo với anh ấy về vấn đề kích thước đồ lót.”

“Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!”

Nhìn thấy tin nhắn như mưa trong nhóm, Lý Mộc Tuyết đã choáng váng.

Lý Nhã Lỵ gặp vận gì vậy? Ra ngoài một lần, thế mà lại gặp được ‘cao phú soái’ chân chính?

Loại cực phẩm như này, nàng sống nhiều năm như vậy mà còn chưa từng gặp qua.

Ghen tỵ làm hai mắt nàng đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment