Đường Tụng đi mua cốc trà sữa, lại bỏ túi lắc tay, chỉ nhét cái hộp nhỏ tinh xảo vào túi quần.
Thản nhiên trở về cửa hàng Mo&Co.
Lý Nhã Lỵ cũng đã chọn quần áo xong, nhìn thấy Đường Tụng đi vào thì lập tức chạy tung tăng đến trước mặt hắn, còn xoay một vòng.
Phía trên là áo phông ngắn bó sát màu hồng, lộ ra vòng eo trắng tinh tế.
Phía dưới là quần jean bó màu xanh nhạt, đôi chân thẳng tắp, đường cong hoàn mỹ.
Dưới chân là một đôi giày da nhỏ màu đen.
“Đẹp không đẹp không?” Lý Nhã Lỵ tràn đầy tự tin, mặt mày hớn hở.
“Rất đẹp!” Đường Tụng cảm thán từ tận đáy lòng.
Lý Nhã Lỵ liếc mắt quyến rũ: “Anh thích thì tốt.”
Đường Tụng cười một tiếng, hắn cũng không ngốc, có thể cảm nhận được Lý Nhã Lỵ rất có thiện cảm với mình.
Bầu không khí tốt như vậy, tự nhiên không thể bỏ qua.
Liền đưa tay móc hộp quà ra: “Vất vả rồi, tặng cô một món quà nhỏ, hi vọng cô ngày cũng vui vẻ.”
Thân thể Lý Nhã Lỵ cứng đờ, hai mắt trợn tròn, mặt đầy vẻ không tin.
Thì ra Đường Tụng đi ra ngoài là để mua quà cho mình?
Sao… sao lại tốt với mình như vậy chứ?
Trong nháy mắt, hốc mắt Lý Nhã Lỵ đã ướt át: “Đây… đây là tặng cho tôi thật sao?”
“Dĩ nhiên!”
Đường Tụng nhìn biểu cảm của đối phương, lập tức biết đã ok!
Không thấy nàng còn cảm động đến khóc sao?
Đường Tụng mở hộp quà ra, đưa đến trước mặt Lý Nhã Lỵ, chiếc lắc vàng óng ánh nằm ở bên trong.
“A!” Lý Nhã Lỵ che miệng, đôi mắt toàn là ánh sáng.
Hơi do dự một chút, liền nhận hộp quà trong tay Đường Tụng, trực tiếp đeo lên cổ tay mình.
Nàng chưa bao giờ là người lằng nhằng, nếu là quà của nàng, hơn nữa đối phương đã mua, vậy tuyệt đối không có lý do từ chối.
Đặc biệt còn là quà của Đường Tụng.
Lý Nhã Lỵ căn bản không có bất kỳ tâm tư từ chối nào.
Tay Lý Nhã Lỵ rất đẹp, làn da trắng nõn hòa lẫn với lắc vàng xinh đẹp, quả là tuyệt vời.
“Cảm ơn ca ca, cảm ơn ca ca.” Lý Nhã Lỵ trực tiếp nhảy lên, ôm chặt lấy Đường Tụng.
Có thể nhận ra nàng rất kích động, toàn bộ thân thể đều dính chặt vào Đường Tụng.
Giờ phút này, Đường Tụng rốt cuộc cũng hiểu và cảm nhận được câu ‘Nhìn ngang thành dãy nhìn nghiêng thành đỉnh, xa gần cao thấp đều khác nhau’.
Cảm giác này hoàn toàn khác với lúc ôm Đổng Ngọc Ngôn.
Đường Tụng cũng không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hai tay lặng lẽ mò tới nơi nên đến.
Lý Nhã Lỵ kích động rất lâu, lau đôi mắt ướt át, ngẩng đầu lên.
Nếu không phải nơi này không thích hợp, nàng đã hôn một cái rồi.
“Đây là món quà tốt nhất tôi nhận được, tôi sẽ đeo nó suốt, tắm rửa hay ngủ cũng không cởi ra.”
Trong ngực là một vưu vật cực phẩm, Đường Tụng sắp không chịu nổi rồi, nói nhỏ: “Tôi đi đồ đua xe, sau khi ra sẽ tính tiền, cô cứ mặc bộ này đi, không cần thay!”
“Được nha!” Lý Nhã Lỵ ngọt ngào nói, phải ngọt đến phát ngán.
Sau khi thay đồ xong, mất thuộc tính của thời trang (skin), Đường Tụng có vẻ bình thường hơn, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Lý Nhã Lỵ còn đang vuốt ve chiếc lắc tay trên cổ tay.
Nhìn thấy Đường Tụng đi ra, trực tiếp khóa tay hắn, dáng vẻ như cô vợ nhỏ hiền dịu của đại gia.
Trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Ba món đồ, tổng cộng 3520 NDT.
Trả xong, trong thẻ chỉ còn 300.
Cũng không quan trọng, dù sao cũng không cần tiêu nữa.
Hiện giờ chỉ chờ hoàn trả thôi.
…
Trở lại quảng trường trong công viên, hai người bắt đầu quay chụp ống kính thứ ba.
Lý Nhã Lỵ mặc quần jean, lại càng thoải mái hơn.
Hai chân gần như muốn quấn quanh hông Đường Tụng, cả người đều dán vào lưng hắn.
“Lỵ Lỵ, cảnh này phải biểu hiện cool một chút, ngầu một chút, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.” Đường Tụng bất đắc dĩ nói.
“Được nha, em biết rồi ca ca.” Lý Nhã Lỵ bây giờ trực tiếp gọi anh xưng em luôn.
“Chưa đứng, tay phải thế này…”
“Thân thể ngửa về sau một chút, thẳng eo, tưởng tượng chúng ta đang phóng như bay…”
Rốt cuộc cũng quay xong, Đường Tụng cũng thầm kêu không chịu nổi.
Lý Nhã Lỵ thật sự là quá kinh người.
Chỉ điều chỉnh tư thế cho Lý Nhã Lỵ, Đường Tụng cũng mất hơn nửa tiếng.
Trên tay toàn là mùi thơm cơ thể của đối phương.
Haiz, quay video cũng không dễ dàng.
15:56 chiều, nhiệm vụ hết hạn, âm thanh nhắc nhở đã vang lên trong sự chờ mong của Đường Tụng.
“Keng, chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, đang kết toán…”
“Đánh giá tổng hợp, điểm bất ngờ là 95/100, đánh giá: Ưu tú!”
“Nhận được 6 lần hoàn trả, số tiền nhận được 507.600 NDT!”
Hô hấp của Đường Tụng cũng dồn dập hơn mấy lần, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Hắn đã không phải tên loser mỗi ngày ngóng trông 360 đồng vào tài khoản nữa rồi.
Chỉ là hơn 500 ngàn thôi, không bằng giá trị con người của hắn bây giờ.
Mở tin tức ra xem.
Trực tiếp nhìn vào số dư.
Số dư: 507 ngàn NDT. Tiền ảo: 130.000.
Đơn vị thống kê cũng thay đổi!
Từ nay về sau, phải tính bằng đơn vị khác rồi!
Lý Nhã Lỵ vẫn luôn chú ý đến Đường Tụng, thấy đối phương đột nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, tia sáng êm dịu chiếu xuống người Đường Tụng, giống như được mạ một lớp vàng.
Tình cảnh này, cực kỳ giống trong mơ.
Nàng đột nhiên muốn ghi lại thời khắc này.
Mặc kệ tương lai thế nào, ít nhất vào lúc này, nàng cũng đang cười cùng Đường Tụng.
Lý Nhã Lỵ vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại một màn này.
Tiếp đó lại chụp chiếc lắc vàng trên tay.
Cộng thêm hình ảnh hai người thân mật trong video.
Còn cả tấm ảnh chụp gửi cho Lý Mộc Tuyết.
Tổng cộng bốn tấm ảnh, up hết lên vòng bạn bè.
Tus: Chính phủ chỉ định đồng bạn hợp tác duy nhất!
Bài đăng này, nàng cũng không ẩn bất cứ người nào.
Những fan trong phòng live, những đồng nghiệp từng làm việc cùng, những người theo đuổi nàng, những ‘liếm chó’ ngày ngày hỏi han ân cần kia, tất cả đều nhìn thấy.
Đối với nàng mà nói, khó chịu nhất không phải là không có được, mà là có được rồi mà không ai biết.