Thần Hào: Ta Thừa Kế Tài Sản Trong Game (Dịch)

Chương 90 - Chương 90: Lý Nhã Lỵ: Chồng Mình!

Chương 90: Lý Nhã Lỵ: Chồng mình! Chương 90: Lý Nhã Lỵ: Chồng mình!

Đăng bài xong, Lý Nhã Lỵ lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào Đường Tụng đang ngẩn người.

Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Đường Tụng rốt cuộc thở phào, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

Nhìn Lý Nhã Lỵ đang ngồi ở bậc thang bên cạnh, cười nói: “Em ở gần đây đúng không?”

“Ừm ừm!” Lý Nhã Lỵ gật đầu.

“Có mời tôi lên nhà ngồi một chút không?” Đường Tụng hỏi dò một câu.

Hắn thấy rất hứng thú với phòng ngủ của các nữ streamer, cũng không phải là mong chờ chuyện gì, chủ yếu là muốn câu thông về kinh nghiệm điều hành tài khoản thôi.

Nếu Lý Nhã Lỵ đáp ứng hắn, vậy chứng minh quan hệ của hai người đã đến một mức độ nào đó.

Nghe vậy, mặt Lý Nhã Lỵ hơi đỏ lên.

Nghĩ đến phòng ngủ rối loạn ngổn ngang của mình, quần lót áo lót ném lung tung, tất một tuần không giặt, vỏ đồ ăn vặt chất đống ở đầu giường…

Trời ạ!

Đây không phải là muốn mạng bà đây sao?

Hơn nữa, hai người bạn cùng nhà với nàng cũng không phải người thích sạch sẽ gì.

Phòng khách, toilet, cũng rối loạn ngổn ngang, bát đũa ăn từ hai ngày trước vẫn vứt trong nhà bếp, không biết đã rửa hay chưa.

Những người như các nàng, bận rộn đến ngày đêm điên đảo, bình thường đều khá lười.

Đây mẹ nó căn bản là không phải nơi ở của ba cô gái nha.

Tuyệt đối không thể để Đường Tụng nhìn thấy!

“Chuyện này… có thể để mấy ngày nữa không? Bạn cùng nhà em mới thất tình, ở nhà vừa khóc vừa gào, anh qua cũng không tiện.” Lý Nhã Lỵ không thể làm gì khác hơn là bịa một chuyện.

“Được rồi, vậy có cơ hội lại đi.” Đường Tụng cũng không gấp gáp, hai người mới gặp mặt lần đầu, nếu Lý Nhã Lỵ còn chưa chuẩn bị cẩn thận, hắn cũng không nghĩ nhiều: “Tôi đi trước, chờ rảnh lại mời em ăn cơm.”

Hôm nay còn chưa làm nhiệm vụ rèn luyện, Trình Nhạc Nhạc cũng gửi tin nhắn thúc giục.

Đó là chuẩn bạn gái của mình, cũng phải đi qua với nàng, không thể lạnh nhạt.

Lý Nhã Lỵ hơi gấp, đưa tay bắt lấy cánh tay của Đường Tụng: “Không ở lại một lát sao?”

“Lát nữa còn phải đi tập gym, sau đó về nhà biên tập video, chờ rảnh lại hẹn đi.”

“Vậy khi nào anh rảnh, nhớ tới tìm em, chúng ta đi xem phim.” Lý Nhã Lỵ lưu luyến không rời.

“Được, để xem cuối tuần có rảnh không, nếu rảnh thì sẽ liên lạc với em.” Đường Tụng cũng không dám đảm bảo mình có thời gian.

Tạm biệt Đường Tụng, Lý Nhã Lỵ trực tiếp trở về nhà.

Mới vào cửa, liền thấy Lý Mộc Tuyết thất hồn lạc phách nằm trên ghế salon.

Gối ôm ném bừa trên mặt đất, đồ ăn vặt rơi tán loạn trên bàn trà, dáng vẻ thờ ơ vô tình.

Lý Nhã Lỵ nhất thời giận không có chỗ phát tiết: “Có thể sạch sẽ một chút không? Đều tại các câu lây thói hư tật xấu cho mình, làm hại mình không dám để người ta đến nhà ngồi chơi.”

“Cậu có cần mặt không, trong ba người chúng ta, cậu là kẻ lười nhất đấy.” Lý Mộc Tuyết cảm thấy rất cạn lời.

Sau đó, lại nhảy dựng lên, mặt đầy tò mò: “Mình nó cho cậu biết, quần áo của anh ta rất đắt! Đắt vượt qua tưởng tượng của cậu luôn.”

“Mau nói cho mình biết, cậu và vị đại ca kia thế nào rồi? Đây chính là ‘cao phú soái’ chân chính đấy, chị em chúng ta phải trúng mừng nha, cậu câu được cá to rồi!”

Nhắc đến chuyện này, Lý Nhã Lỵ lại không nhịn được mà bật cười: “Hừ! Đại ca gì chứ, đó là chồng mình!”

“Nhìn thấy cái lắc vàng này chưa? Đẹp đúng không? Anh ấy tặng đấy!”

“Nhìn thấy bộ Mo&Co này không? Anh ấy tặng đấy!”

“Nào nào, lại cho cậu xem video chồng mình chơi đàn violin!”

Lý Nhã Lỵ cười hì hì mở video rồi đưa qua.

Lý Mộc Tuyết cắn răng xem video, chua đến không chịu được: “Anh ta không phải đại ca trong phòng live của cậu sao? Mới ra ngoài nửa ngày đã xác định quan hệ rồi? Câu chồng này nghe ghê quá.”

Lý Nhã Lỵ lập tức nghiêm túc, giọng nói cũng nhỏ hơn vài phần: “Vậy thì chưa, nhưng cũng sắp.”

“Một ‘cao phú soái’ ưu tú như vậy, không thể nào không có bạn gái được chứ? Cậu xác định cậu không nói đùa?” Lý Mộc Tuyết tỏ vẻ nghi ngờ.

Nội tâm Lý Nhã Lỵ luống cuống, nguy rồi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên hỏi.

“Lẽ nào cậu không hỏi?” Lý Mộc Tuyết hiểu luôn, nhất thời phấn chấn: “Vậy cậu biết nhà anh ta ở đâu không? Làm gì?”

Lý Nhã Lỵ nghe vậy lại càng hoảng hơn.

“Ha ha, đây chính là chồng của cậu?”

“Chính là chồng mình!” Nghe thấy đối phương chế giễu, Lý Nhã Lỵ đỏ cả mắt.

Lý Mộc Tuyết không hề nương tay, lại cắm một đao: “Anh ta mặc quần áo đặt riêng, lái xe mô tô BMW, trẻ tuổi lại đẹp trai, còn biết chơi đàn violin, dựa vào cái gì mà nhìn trúng một người mẫu quèn như cậu? Thèm cậu không có học thức? Hay thèm cái nghèo của cậu?”

“Cậu… cậu… mình…” Lý Nhã Lỵ bị nói cho không thể phản bác, ấp a ấp úng.

“Ô ô ô.”

Dưới cơn nóng nảy, Lý Nhã Lỵ vậy mà trực tiếp khóc.

Nước mắt tuôn trào như mưa, biểu cảm ủy khuất đến cực điểm.

Nhìn Lý Nhã Lỵ gào khóc, Lý Mộc Tuyết cũng đau lòng, ý thức được mình nói hơi quá.

Vội vàng ôm lấy Lý Nhã Lỵ: “Đừng khóc, Lỵ Lỵ, mình không nói nữa, đừng khóc.”

Lý Nhã Lỵ chẳng thèm để ý, lại khóc to hơn.

“Mình thừa nhận là mình ghen tị với cậu, nên mới chọc tức cậu, mình xin lỗi cậu có được hay không?” Lý Mộc Tuyết như đang dỗ trẻ con, nhẹ nhàng an ủi.

Tính cách của Lý Nhã Lỵ chính là như vậy, bình thường rất hoạt bát thoải mái, nhưng thật ra rất yếu ớt và mẫn cảm.

Người thân với nàng đều biết, nàng chính là một cô bé chưa lớn, vừa ngây thơ lại vừa hung hãn.

Bằng không cũng sẽ không xích mích với chủ nhóm và mất việc.

Lý Mộc Tuyết bình thường rất thân với nàng, hôm nay chỉ là bị ghen tỵ che mắt, bằng không thì không nói mấy lời như vậy.

“Mình không quan tâm anh ấy có bạn gái hay chưa, anh ấy chính là chồng mình.” Lý Nhã Lỵ nức nở phản bác.

Lý Mộc Tuyết vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, cậu không cần biết anh ta có bạn gái hay không, coi như là có, cậu cũng cướp lấy, không phải cậu rất tự tin với sức hút của mình sao?”

Nghe vậy, Lý Nhã Lỵ dần ngừng khóc, dùng sức lau nước mắt lên ngực Lý Mộc Tuyết.

Ngẩng đầu lên, vẻ mặt như bừng tỉnh: “Đúng vậy nha, mình không cần quan tâm cái gì cả, dù sao chỉ cần mình thích anh ấy là được, anh ấy đừng hòng bỏ mình.”

“Đúng đúng đúng, cứ không biết xấu hổ như vậy là được, ra sức lao vào anh ta, nếu như thành công thật, nửa đời sau không cần lo nữa.”

Tư tưởng của Lý Mộc Tuyết rất thực tế, nàng đã thấy kết cục của đại đa số người trong vòng này, cũng hiểu rõ thực tế rất tàn khốc.

Loại bình hoa như Lý Nhã Lỵ, tiêu tiền không biết tiết chế, nếu như không có người bảo vệ, chắc chắn tương lai sẽ rất thảm.

Nếu như có thể tìm được một người yêu thích nàng, lại có thể chăm sóc nàng, chăm lo sinh hoạt của nàng, vậy đó chính là kết cục tốt nhất.

“Cậu mới không biết xấu hổ, mình phải dọn dẹp phòng. Sau này không cho phép các cậu vứt rác bừa bãi, nếu để chồng mình nhìn thấy, mình liền mất mặt.” Lý Nhã Lỵ lấy lại tinh thần, có vẻ rất hăng hái.

Bình Luận (0)
Comment