"Con à, Mạc Kinh là người có quyền lực, tiền tài và địa vị rất cao ở Mạc gia, con lấy hắn ta chỉ có lợi chứ không có hại đâu." Phương Ngọc nêu ra cái lợi cho con gái nói.
"Nhưng con thật sự không thích loại người như Mạc Kinh." Khương Tiểu Linh lời nói rất chắc chắn.
"Không lẽ con muốn nhìn mẹ con đi đến đường cùng hay sao, hiện tại cả gia tộc đều hận không thể đưa con gả cho Mạc Kinh hoặc Tống Viễn Văn, nhưng tên Tống Viễn Văn bây giờ lại nói không muốn lấy con, vì con đã đi kết hôn rồi, bây giờ con hãy mau li hôn cho mẹ, mẹ chỉ muốn con sau này có cuộc sống không lo nghĩ và sống như một bà hoàng, con không thể theo một kẻ sự nghiệp cũng không có, còn bị Mạc gia bỏ rơi kẻ như vậy thật sự quá phế vật vô dụng." Phương Ngọc khuyên không được con gái đành phải hạ thấp Mạc Tuấn trong lòng của con gái, để cho con gái li hôn với Mạc Tuấn.(phàm lập đức, tory pham)
Khương Tiểu Linh cũng không biết giải thích với mẹ như thế nào, hiện tại gia tộc đang suy sụp dần lại đem mình ra gán ghép vào các gia tộc lớn, trong lòng cô nghĩ tới mình tuyệt sẽ không thành toàn cho người khác đem mình làm công cụ như thế, nhưng mẹ cô lại bị họ thuyết phục, hiện tại cô thực sự rất ủy khuất.
Cô nghĩ lại mỗi lần mình bị bắt nạt ở thành phố Z, thì một bóng hình xuất hiện ở trước mặt cô che chắn cho cô, còn bảo vệ cô chu toàn, cũng chỉ có Mạc Tuấn mới đối xử thật lòng với cô bảo vệ cô, nhưng hiện tại Mạc Tuấn hẳn là còn ở thành phố Z.
Sau cuộc cãi vã không có kết quả của hai mẹ con, thì Phương Ngọc quyết định nhốt con gái không cho con gái đi gặp Mạc Tuấn.
Mạc Tuấn khởi động xong trận pháp dịch chuyển tới chỉ cảm thấy choáng váng, không biết qua bao lâu thì tỉnh dậy, trước khi truyền tống Mạc Tuấn đã cho đạo cô trẻ kia ăn một viên dược hoàn trị thương.
Hiện giờ vừa dậy thì phát hiện không thể sử dụng thần thức và linh lực, Mạc Tuấn đứng dậy dò xét xung quanh thì chỉ thấy là họ đang ở trên một dãy núi.
Đạo cô xinh đẹp kia thương thế cũng tốt hơn một chút vừa tỉnh dậy thì kiểm tra thương thế, thương thế bây giờ đã không đáng ngại rồi, cô cũng không ngờ một viên dược hoàn có thể trị thương cho cô.(phàm lập đức, tory pham)
Nhưng hai người chưa kịp làm gì thì ngửi thấy một mùi hương, mùi hương kia vô cùng thơm.
"Không tốt, đây là mùi của dục tình hoa." Mạc Tuấn biến sắc nói, nếu là bình thường thì hắn có thể dùng chân nguyên ép loại độc tình này ra, nhưng hiện tại hắn đã bị cấm vận chuyển linh, y phục của hắn mặc cũng rất đơn giản chỉ mặt một cái áo thun mà thôi.
Hiện tại đạo cô xinh đẹp kia đã mất thần trí bắt đầu cởi quần áo ra, Mạc Tuấn hiện tại cũng không chống đỡ nổi còn đạo cô xinh đẹp kia bắt đầu lao vào mình ôm.
Mạc Tuấn cũng không nghĩ được nhiều nữa bắt đầu chỉ phản xạ theo ý thức hoàn toàn ôm lấy đạo cô kia, đạo cô kia cầm cây lửa nóng bắt đầu mà làm theo bản năng.
Mạc Tuấn chỉ cảm thấy đạo cô kia ướt át làm cho hắn không chịu nổi. Khi hắn bị lửa nóng ấm áp kia vây quanh, trong cổ họng hắn phát ra tiếng gầm rú giống như dã thú, thậm chí chính mình trong thời gian ngắn ngủi đã bị mất phương hướng.
Vị đạo cô kia cũng là lần đầu tiên một trận đau đớn ngắn ngủi ập tới làm cho cô có chút thanh tỉnh, nó không chỉ làm cho cô đau đớn về thể xác, nó còn làm cho cô có một loại dày vò tinh thần.
Lúc đạo cô xinh đẹp kia tỉnh táo lại nhìn thoáng qua Mạc Tuấn, trong mắt bỗng nhiên chảy ra nước mắt, cô muốn khống chế lại chính mình nhưng lại bị dục vọng bao phủ, cô quên hết thảy, biến thành một con thuyền nho nhỏ lướt trong biển rộng cuồng phong sóng lớn, có chút chông chênh, có chút mê man.
Mạc Tuấn ôm lấy đạo cô kia cho dù là lần đầu tiên bị người phụ nữ này lấy đi, hắn cũng không muốn bị động bị một người phụ nữ dẫn lối. Hắn bắt đầu chủ động, thậm chí đem đạo cô trẻ kia thả trên đống quần áo trên mặt đất, đạo cô trẻ kia chỉ vụng về phối hợp.(phàm lập đức, tory pham)
Khi dục vọng rời đi, thời điểm đạo cô trẻ kia cảm giác được một sự nóng bỏng, cô mở mắt nhìn Mạc Tuấn.
Mạc Tuấn cũng cảm giác mặt mình nóng lên đỏ bừng giống như một đứa trẻ làm sai không dám cử động.
Đạo cô xinh đẹp kia cũng đờ đẫn nhìn Mạc Tuấn, vì đã trao lần đầu cho một người xa lạ, thậm chí cô còn không biết hắn tên gì.
Mạc Tuấn cũng không biết làm sao hiện tại vẫn còn trong tư thế ám muội ôm nhau.
Cả hai người nhìn nhau mấy phút rồi mới đứng dậy, cả hai cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
"Cô tên gì? Tôi xin lỗi vì chuyện này... Tôi không phải cố ý.. tôi...tôi..." Mạc Tuấn chỉ hỏi tên xong trả lời ấp úng khống biết nói như thế nào, đây quả thật là một tai nạn ngoài ý muốn.