Mạc Tuấn nghĩ đi nghĩ lại muốn thu phục con phệ thiên thử này hơi khó, dù sau con vật này chính mình làm bị thương nó, nó có lẽ rất ghi thù nếu không thì không đẩy hắn vào bất tử thần thụ hút khô hắn rồi, nếu không phải có hồn châu trợ giúp thì hắn đã chết không thể chết lại.
Đúng rồi, lúc trước nó nhắm vào balo, trong balo có dược hoàn không lẽ nó thích ăn dược hoàn, vậy thì chỉ có thể dùng dược hoàn dụ dỗ nó.
Mạc Tuấn nghĩ vậy liền bỏ dược hoàn vào một chỗ bỏ vào balo vác lên, chỉ cần nó ngửi được nhất định sẽ tới.
Sau đó Mạc Tuấn rời khỏi đường mà chỗ cát lún, vừa rời khỏi các lún xem lại bản đồ thì đã không biết mình ở đâu rồi, lần này thì xong rồi, vào sa mạc hiện tại thật sự phải tự đi tìm đường, Mạc Tuấn chọn đại một đường sau đó chạy phi tốc, tốc độ của Mạc Tuấn có thể so với một chiếc xe chạy trên đường.
Mạc Tuấn vừa đi vừa dùng thần thức quét không ngờ lại phát hiện Chung Vô Úy, Mạc Tuấn mừng rỡ liền thay đổi phương hướng chạy tới Chung Vô Úy , gần tới thì giảm tốc độ, nếu không chạy tiếp người khác còn tưởng là quái vật.(phàm lập đức, tory pham)
Mạc Tuấn giả vờ đi tới thấy Chung Vô Úy liền hỏi: "Anh Chung, tại sao chỉ có một mình anh vậy, anh đang đi đâu đó?" Mạc Tuấn thấy Chung Vô Úy liền từ xa hét lên rồi chạy tới.
Chung Vô Úy cũng giật mình, hắn không ngờ là có thể gặp Mạc Tuấn ở chỗ này.
"Hóa ra là Anh Mạc anh cũng bị bão cát cuốn trôi đi sao, tôi hiện tại đang tìm đường ra." Chung Vô Úy nói.
Mạc Tuấn nghe thế cũng sững sờ vì theo thần thức quan sát Chúng Vô Úy không có biểu hiện nào là nói dối cả, không ngờ là bị lạc đường rồi, nghĩ tới đây hắn cũng cười khổ không thôi.
"Vậy chúng ta đi chung với nhau để còn chiếu cô lẫn nhau." Mạc Tuấn bất đắc dĩ nói.
Nhìn Chung Vô Uy môi khô thì biết hắn không còn bao nhiêu nước uống và thức ăn trong balo rồi, Mạc Tuấn sử dụng thần thức quét qua, quả nhiên chỉ còn một bình nước đồ ăn đã hết rồi.
"Từ lúc vào cổ lan thành tới bây giờ là mấy ngày rồi." Mạc Tuấn thử hỏi xem Chung Vô Úy để biết hắn hôn mê bao lâu rồi.
"Tôi cũng không biết, từ khi vừa ra cổ lan thành rất nhiều người đều bị cuốn đi tôi đoán hằn là mười ngày rồi, tôi ở trong sa mạc tìm kiếm đường cũng bốn năm ngày đấy." Chung Vô Úy không chắc chắn nói.
"Hóa ra là thế." Mạc Tuấn nghe Chung Vô Úy nói cũng biết được đại khái là sau một ngày nghỉ ngơi ở cổ lan thành thì có một biến cố xuất hiện lúc đi du lịch về, làm cho tất cả mọi người lạc nhau cả chiếc xe cũng không còn, hiện tại trong sa mạc không có xe, không còn bao nhiêu nước uống và thức ăn họ có khả năng chỉ có thể chờ chết thôi.
Mạc Tuấn đưa cho Chung Vô Úy hai chai nước và vài bịt bánh quy để ăn, cùng nhau tìm đường.
Đêm tới do Mạc Tuấn đã bỏ lại chiếc lều rồi nên ở cùng với Chung Vô Úy, đột nhiên cảm giác có người theo dõi.
Mạc Tuấn nghĩ thầm quả nhiên con vật này mũi thật linh, lúc ở tu chân giới vô tịch đọc được một quyển linh thú kí mới biết con này là thôn thiên thử, nhưng chỉ biết là cái gì cũng thôn phệ, cũng không ngờ nó có thể ngửi được dược hoàn xa như vậy, lần này phải thu phục nó.
Mạc Tuấn lặng lẽ đi ra lều chạy ra được một đoạn, loại cảm giác bị theo dõi vẫn còn.
"Tao biết mày ở gần đây, lần trước tao đả thương mày là không đúng, nhưng lần này tao tới là muốn kết giao với mày để cùng tăng thêm thực lực, nếu mày đồng ý đi với tao thì mày đi ra cùng tao kí kết đồng tâm khế ước, tao nghĩ mày hẳn là biết về đồng tâm khế ước, chỉ cần không phản bội nhau thì những thứ còn lại là tự do không trói buộc." Mạc Tuấn dùng thú ngữ và lấy dược hoàn ra để dụ nó ra mà nói.(phàm lập đức, tory pham)
Sau một lát Mạc Tuấn vẫn không thấy nó xuất hiện, Mạc Tuấn thầm than xem ra không dễ dụ nó ra rồi, đúng là một con thôn thiên thử giảo hoạt mà, xem ra linh trí của nó rất cao đây.
Mạc Tuấn nói tiếp: "Mày yên tâm, tao là một luyện đan sư, nếu mày đi theo tao thì thực lực của mày mới có thể tiến bộ nhanh chóng."
Qua một lúc lâu sau mới có một bóng dáng xuất hiện, bởi vì nó trong trí nhớ truyền thừa cũng hiểu luyện đan sư giỏi cỡ nào nên chỉ cần đi theo rất có thể tăng thực lực nhanh nhất, nhưng nó không dám đi tới quá gần vẫn ở một khoảng cách không gần không xa giữ khoảng cách với Mạc Tuấn.(phàm lập đức, tory pham)
Mạc Tuấn thầm than không ngờ con thôn thiên thử quá cẩn thận, nhưng cũng không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là cùng nó kí kết khế ước như vậy sau này không phải sợ bị nó còn ghi thù nữa.
Mạc Tuấn sử dụng khế ước quyết và viết lên đó sau đó dùng một giọt tinh huyết và một sợi thần hồn kí lên đó, sau đó đẩy văn tự kia tới thôn thiên thử cũng vậy dùng một giọt tinh huyết và một sợi thần hồn kí lên đấy.
Mạc Tuấn và thôn thiên thử vừa kí kết xong thì khế ước kia hóa thành hai luồng tinh quang bay vào một người một thú.