Ông chủ nhìn cậu thanh niên trẻ trước mặt, nhìn là biết người này không biết hàng nên nói: "Năm ngàn ."
"Được vậy quẹt thẻ nhé." Mạc Tuấn hỏi cách thanh toán.
Sau đó đưa thẻ ngân hàng ra quẹt cho nhân viên.
Một ông lão và một người thanh niên cùng một cô gái vừa đi ngang, thấy viên đá của Mạc Tuấn đang cầm rất giống đá hồng nguyệt trị giá ba triệu cậu thanh niên Cố Giảo liền hỏi:"Anh bạn, có thể bán cho tôi viên đá của anh không, tôi ra giá một triệu, thế nào anh bạn được lời rồi nhé."
"Tôi không bán viên đá này." Mạc Tuấn bình tĩnh nói.
"Này anh bạn đừng kiệt thế, nếu cậu chê giá thấp thì tôi ra giá hai triệu rưỡi, giá này đã là cao nhất tôi có thể cho cậu rồi đấy." Cố Giảo cố gắng khuyên Mạc Tuấn bán cho mình.
"Tôi nói là không bán đá này cho dù cậu có ra giá trên trời tôi cũng không bán đá này đâu." Mạc Tuấn vẫn bình tĩnh.
Người ông chủ nghe được giá cao như thế biết là nhìn sai hàng rồi, nhưng hiện tại bán đi không cách nào lấy lại viên đá đó, ông ta cũng hối hận không thôi, cứ tưởng là bán hời rồi nhưng bán xong mới biết mình bị lỗ nặng.
Ông già kia thấy thế liền nói: "Thanh niên trẻ có thể nể mặt lão Mã tôi bán viên đá này lại không."
"Tôi không biết ông là ai tại sao phải bán cho các người, tôi cũng khuyên ông một câu ông nên về khám bệnh đi, phổi của ông đã yếu lắm, có lẽ không thể sống quá lâu đâu, còn viên đá này tôi Mạc Tuấn nói không bán tức là không bán ." Mạc Tuấn vẻ mặt chắc chắn nói.
Ông Mã nghĩ thầm Mạc Tuấn ư, chẳng lẽ là đứa con bị nhà họ Mạc bỏ rơi sao, không ngờ người này lại biết phổi mình đang có vấn đề.
Cô gái kia nghe Mạc Tuấn nói thế thì giận dữ nói: "Này anh kia dù không bán thì thôi tại sao phải trù ông ngoại tôi như thế."
"Tôi chỉ nói sự thật thôi." Mạc Tuấn nói. Ông ta hôm nay lại nghe thế cũng hơi bất ngờ, người thanh niên này nhất định không đơn giản chỉ nhìn mặt ngoài đã có thể đoán được thân thể của ông ta đang có vấn đề, ông ta liền ngăn cháu gái của ông ta và hỏi: "Anh có thể chữa khỏi bệnh này của tôi sao, nếu có thể xin hãy giúp tôi, tôi nhất định hậu tạ cậu, tôi là Mã Phùng Chinh, đây là cháu gái tôi mã phương anh, còn đây là cố giảo vừa từ nước ngoài về."
Mạc Tuấn nhìn ra bệnh của ông lão này do thần thức của hắn vô tình quét qua người của ông lão này, nên mới lên tiếng nhắc nhờ, nhưng không ngờ ông ta hỏi mình luôn cách chữa bệnh.
"Có thể, nhưng hiện giờ thì không được phải chờ ngày mai tôi rảnh tôi sẽ tới giúp ông chữa." Mạc Tuấn thấy hiện tại không phải lúc chữa bệnh nên nói.
Ông lão không chút do dự lấy danh thiếp có địa chỉ ra đưa cho Mạc Tuấn: "Đây là danh thiếp của tôi anh có thể đi tới địa chỉ trên để khám cho tôi."
"Được, hiện tại ở chỗ này tôi cần tìm một số thứ, nên ông có thể đi được rồi, cũng đừng đi theo tôi." Mạc Tuấn nói.
Sau đó Mạc Tuấn đi dạo hết cả khu chợ cũng không thấy mốn đồ nào vừa ý, nhưng cũng mua một vài đá có thể chịu được lực lượng khi luyện chế xong thì quay về nhà, lúc về nhà thấy mẹ đã ngủ rồi cũng yên tâm.
Hắn tiêu hao hết một đêm để luyện chế ra chiếc vòng cổ và vòng tay để thủ hộ cho mẹ nuôi.
Ở thành phố Z một chỗ khách sạn.
Có hai cô gái đang nói chuyện một người là Khương Tiểu Linh, một người là Lý Khuynh Tuyết, hai người là bạn thân Khương Tiểu Linh dáng người cao quý khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vô cùng, còn Lý Khuynh Tuyết thì dáng người cao khuôn mặt cũng rất đẹp.
"Khuynh Tuyết tên Tống Viễn Văn kia thật đáng ghét, hắn ta muốn ép mình lấy hắn ta, cậu có cách nào giúp mình không." Khương Tiểu Linh chán ghét tên Tống Viễn Văn nói với Lý Khuynh Tuyết.
"Tiểu Linh nhà họ Tống vô cùng quyền thế nếu được chọn lựa thì tớ có một cách, nhưng mà rất có thể sẽ hại người khác." Lý Khuynh Tuyết nghĩ ra một cách.
"Cách gì vậy cậu nói đi." Khương Tiểu Linh hứng thú hỏi.
"Không phải lúc trước Mạc thiếu gia phế vật kia cùng cậu có hôn ước sao, cậu có thể tới nhà hắn làm một cái vợ chồng trên danh nghĩa, đến lúc đó Tống Viễn Văn cũng không thể làm gì cậu đâu, dù sao đó là hôn ước của cậu mà." Lý Khuynh Tuyết bèn nói ra kế hoạch của mình.
"Nhưng mà như vậy không tốt lắm đâu, rất có thể nhà họ Tống kia sẽ trả thù Khương gia và cả Mạc Tuấn kia." Khương Tiểu Linh lo lắng nói.
"Tớ nghĩ chắc là không đâu, dù sao nhà họ Tống cũng rất coi trọng thể diện, nếu làm như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà họ." Mặc dù biết rất có thể tên Mạc Tuấn bị nhà họ Tống trả thù nhưng vẫn phải nói ra ý kiến của mình.
"Nhưng tớ vẫn rất lo lắng dù sao lỡ nhà họ Tống kia bí quá chơi liều rất có thể sẽ hại Mạc Tuấn, mặc dù hắn ta có chút phế vật, nhưng tớ cũng không muốn hại người khác, bị nhà họ Tống ghi thù." Khương Tiểu Linh vẫn khá lo lắng hại người khác.
Lý Khuynh Tuyết nhẹ vỗ vai của Khương Tiểu Linh: "Yên tâm, dù Tống Viễn Văn có muốn cưới cậu thì Tống gia cũng sẽ không cho phép đâu, và Mạc Tuấn có xảy ra chuyện gì thì sự hoài nghi của chính phủ đầu tiên nhất định là Tống gia, Tống gia cũng không thể làm mấy chuyện này đâu."
Nghe xong Lý Khuynh Tuyết nói xong cũng yên tâm hơn.
"Vậy sớm mai chúng ta tới nhà của Mạc Tuấn để làm thủ tục kết hôn có được không, hiện tại hắn ra nông nỗi này thì có khả năng hắn sẽ không đồng ý đắc tội Tống gia đâu." Khương Tiểu Linh quyết định.
"Tiểu Linh cậu đừng suy nghĩ nhiều, cậu đẹp như vậy, cậu nói muốn kết hôn với hắn ta, hắn ta còn vui không kịp nữa là sao lại từ chối được, với lại tên phế vật kia đầu óc đơn giản sao có thể biết được cậu bị Tống gia nhắm tới chứ, cậu đẹp như vậy cười một cái thôi là không biết bao nhiêu người nguyện vì cậu làm chuyện này đấy." Lý Khuynh Tuyết bèn khuyên.
Sáng sớm hôm sau thì tặng cho mẹ nuôi, hôm nay hắn tình đi nhà của ông lão họ Mã hôm qua, lúc đi ra nhà thì thấy một chiếc xe sang tới đậu trước cửa, có hai cô gái xinh đẹp bước xuống xe.