Thần Mộ Ii

Chương 103


“Vĩnh hằng sâm lâm… có phải ngoại vi của nó có tinh linh hoạt động không nhỉ?” Thần Nam hỏi vậy vì vong linh ma pháp sư đại hiền giả Tang Đức từng nói với hắn rằng Đại Long đao thất lạc tại một khu rừng nguyên thủy có cổ tinh linh sinh sống.
“Hình như thế, quái thú nhiều lắm… ta thật sự nghĩ không ra.” Đại Ma có cảm giác đau đầu.
Trong lúc Thần Nam và Đại Ma đối thoại, con rồng du côn, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đều giữ yên lặng, tựa hồ cả ba cảm ứng được khí tức đáng sợ của Đại Ma, không dám làm ồn.

Phó viện trưởng ít khi giữ trầm mặc nhưng lúc này cũng không dám xen vào.
Đại Ma dùng lực lắc đầu, đột nhiên đằng không bay lên, quát lớn với Thần Nam: “Có cơ hội sẽ gặp lại.” Thoáng chốc, y đã biến mất.
Thần Nam nghỉ ngơi tại Thần Phong học viện một thời gian, hắn định hỏi phó viện trưởng về “nghiên cứu vĩ đại” nhưng không được toại nguyện, kế hoạch tạo thần vô cùng bí mật, căn bản không thể moi gì từ miệng lão.
Lần này, định địa thần thụ trong nội thiên địa hấp nạp ra một nguyên anh vàng chóe treo trên cành cây.

Bất quá tiên nhân đã bị Đại Ma đánh nát nguyên anh nên lãng phí rất nhiều linh lực, quả tạo ra khá nhỏ, không bằng 1/3 bình thường nhưng phẩm chất khẳng định lại hơn hẳn.
Thiên sứ chi tâm đã bị thiên sứ sáu cánh tự nổ, định địa thần thụ chỉ hấp nạp được hơn nửa phần sức mạnh nhưng phẩm chất cũng tốt hơn, trái thiên sứ chi tâm càng sáng hơn, phát ra ngàn vạn đạo hào quang.
Thần Nam cáo biệt Thần Phong học viện, bắt đầu hành trình mới, mục đích – là Vĩnh hằng sâm lâm.


Với tu vi của hắn, giữ mình không thành vấn đề.
Hắn rất muốn đến Vĩnh hằng sâm lâm, trực giác cho hắn biết ở đó có rất nhiều bí mật.

Năm ngàn năm trước Vũ Hinh sang tây phương, có để lại mấy lời về Đại Long đao, rất có thể nàng từng ghé qua Vĩnh hằng sâm lâm, hắn kì vọng có thể tìm được tin tức quan trọng dính dáng đến nàng.
Thập vạn đại sơn rừng trải dài dài vô tận, nhưng Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo toàn lực phi hành, mọi thứ đều trôi xa về sau lưng, Thần Nam đứng trên lưng con rồng du côn một lần nữa đến tây phương.
Đến Tây thổ, con rồng du côn có vẻ hơi ngượng, năm xưa nó từng ở đây một khoảng thời gian, theo những lời nó lẩm nhẩm thì nó từng khoắng sạch của hai con thần long, còn dám ngang nhiên móc luôn bảo tàng thuộc quyền tiểu nữ nhi của thượng cổ thần long Khôn Đức.

Tội lỗi nhiều như lá rừng, mà đó cũng chỉ là một phần theo lối sống hoang đường của nó, đủ thấy lão du côn này năm xưa khốn kiếp thế nào, kết thù với không biết bao người.
Tây đại lục khá giống phương đông, chủ yếu chia thành mấy nước lớn, ngoài ra có gần trăm tiểu quốc tọa lạc giữa các vùng giáp ranh.

Bốn nước lớn là: Tân Lan, Mạn La, Lạp Thoát Duy Á, Ai Khắc Tư.
Nằm giữa vùng phía nam Mạn La đế quốc và phía tây Ai Khắc Tư đế quốc là núi non vô tận, tất cả đều còn nguyên thủy.


Vùng nguyên thủy sâm lâm lớn nhất Tây đại lục chính ở đây, diện tích gần bằng một nửa lãnh thổ Mạn La đế quốc.
Cổ tinh linh bộ lạc cư trú trong khu nguyên thủy sâm lâm đó, nghe nói từng xảy ra rất nhiều việc kì dị tại đây, ngoài ra còn có nhiều tuyệt đỉnh cường giả thần bí ẩn cư.
Thần Nam cưỡi thần long xuyên qua Tân Lan đế quốc, không hề dừng lại mà hướng về vùng rừng núi đó.

Nơi đặt chân xuống là cổ tinh linh bộ lạc, hắn hi vọng thu lượm được một số tin tức rồi tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm – nơi sâu nhất, không một bóng người tại nguyên thủy sâm lâm.
Dọc đường khá thuận lợi, hắn và hai con rồng, Tiểu Phượng Hoàng đến được nguyên thủy sâm lâm mà không gặp trở ngại.

Núi non bất tận, cổ thụ cao vút, gần như không có dấu chân người, giữ được phong vị nguyên thủy nhất.
“Ồ, Quang Minh đại thần côn trên cao, ở đây núi non liền nhau, trải ra vô tận, lớn thế này thì tìm đến bao giờ mới tím thấy một tinh linh bộ lạc bé xíu.” Long Bảo Bảo thất vọng lầu bầu.
“Không sao, chúng ta có thời gian, cứ từ từ tìm kiếm.” Thần Nam dẫn đầu tiến vào nguyên thủy sâm lâm, trong rừng hổ gầm vượn hót, thỉnh thoảng lại xuất hiện man thú hung hãn, nếu không phải nhóm của hắn toàn cao thủ biến thái, e rằng không đi được mấy bước trong rừng đã bỏ mạng.
Cây cối đều cao vút nên nếu phi hành trên không rất khó phát hiện dấu vết con người dưới mặt đất nên mấy ngày liền, cả nhóm băng rừng vượt suốt mà đi.

Đi liền tám, chín ngày, sau cùng cũng phát hiện dấu vết, nói cho đúng là dấu vết hoạt động của tinh linh.

Cả nhóm tiếp tục lên đường, đến ngày thứ mười ba, Thần Nam bị tiếng dây cung bật lên kinh động, một mũi bạch vũ tiễn xuyên qua lá cây dày đặc cắm xuống cản đường cả nhóm.
Một nữ tinh linh xinh đẹp tiến ra, hơi vênh mặt, thần tình lộ rõ vẻ cao ngạo: “Các ngươi là ai?”
Nhưng khi mục quang từ Thần Nam chuyển sang Long Bảo Bảo, Tử Kim thần long rồi Tiểu Phượng Hoàng, tức thì biến sắc, vẻ cao ngạo tan như bọt xà phòng, thất thanh: “Thần thần linh long cao ngạo, bất tử thần điểu Phượng Hoàng, trời ơi, ta lập tức đi bẩm báo trưởng lão đại nhân.” Nữ tinh linh nhanh chóng chạy đi.
Thần Nam cười hăng hắc, chủng tộc tinh linh cao ngạo như thế mà nhìn thấy thần linh long và bất tử thần điểu liền đổi ngay thái độ.
Cả nhóm tiếp tục tiến bước, không lâu sau, trước mặt xuất hiện thắng cảnh đẹp như cõi tiên, trong khu rừng hiện lên từng ngôi nhà gỗ nhỏ bé, xinh xắn như những búp nấm, quanh nhà có dây leo vấn vít, hoa đưa hương thơm ngát.
Lúc đó, có rất nhiều tinh linh bước đến, ai cũng lấy làm hiếu kì với mấy người lạ, lúc nhìn thấy Thần Nam liền tỏ ra khinh miệt nhưng thấy Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng, ánh mắt biến ngay, lộ rõ vẻ tôn kính thần thú trong truyền thuyết.
Mấy vị trưởng lão tinh linh bước khỏi tiểu thôn nghênh đón bọn Thần Nam.
“Khách nhân tôn quý, hoan nghênh các vị ghé thăm, chúng tôi đã nhận được thần dụ của Tự Nhiên nữ thần, các vị đến đây với sứ mệnh trọng đại, đem đến hi vọng cho cổ tinh linh bộ lạc, giúp chúng tôi tìm thánh nữ đã thất tung.”
Các trưởng lão cổ tinh linh bộ lạc nhiệt tình nghênh tiếp.
Lúc đến gần, Thần Nam mới phát giác, những ngôi nhà gỗ không phải do chặt cây làm thành mà mượn những gốc cây rỗng ruột trong thiên nhiên, gia công một chút làm nhà ở, có cả những căn nhà mọc ra cành lá, đượm vẻ phong tình tự nhiên, quả thật tinh linh sùng bái tự nhiên nên được tự nhiên ân sủng.
Vẻ đẹp của cổ tinh linh bộ lạc khó lòng hình dung được, thật sự như một thế giới trong thế giới đồng thoại, những cây nấm cao rực rỡ sắc màu điểm xuyết cạnh phòng ốc, chưa tính tới mùi hoa thấm đẫm tâm phế, những đóa hoa mĩ lệ thành từng vạt trải ra sinh động dưới mặt đất, hào quang mờ ảo trôi giữa mảnh đất lành không có tranh đấu này.
Hươu nai gặp người không hoảng sợ chạy tung tăng, thỏ trắng chạy nhảy quanh các tinh linh, tiếng chim lảnh lót vui tai, tất cả đều hài hòa mà tự nhiên.
Các tinh linh trưởng lão đều “khá trẻ”, ít nhất thì từ dung mạo họ nói lên như vậy, nhưng Thần Nam biết những tinh cao ngạo và anh tuấn này đã mấy trăm tuổi, theo tiêu chuẩn của nhân loại, họ đáng gọi là lão yêu quái, lão quái vật.

“Khách nhân phương xa, hoan nghênh các vị đến cổ tinh linh bộ lạc!” Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã mỉm cười chân chất, khiến các tinh linh trẻ tuổi lấy làm kì quái vì sao đại trưởng lão lại kính lễ một kẻ nhân loại như vậy, đúng là không tin được, lễ nghi này phải dành cho thần linh long và bất tử thần điểu Phượng Hoàng mới đúng.
Đó là thiên tính của tinh linh, từ lúc sinh ra đã cao ngạo khiến họ lúc nào cũng thấy mình ưu việt.

Bất quá tinh linh được đại tự nhiên sủng ái, ai cũng là ma pháp sư và thần xạ thủ trời sinh, cộng thêm sinh mệnh dài lâu nên thành tự tu luyện vượt xa nhân loại.

Vì thế, họ có cớ để cao ngạo, lại thêm ai cũng dung mạo tuyệt mĩ, thành ra khinh thị con người là chuyện bình thường.
“Đây đúng là một mảnh đất an vui, không ngờ giữa núi rừng mênh mang lại có một vùng đất xinh đẹp thế này, đủ thấy tinh linh tộc bất phàm thế nào, là những sinh vật được thần sủng ái.

Xin ca ngợi Tự Nhiên nữ thần, ca ngợi tinh linh bộ lạc vĩ đại.”
Thần Nam cực lực tán dương, ngay cản bản thân hắn cũng thấy giả dối nhưng nhận ra các trưởng lão đối diện tỏ ra khiêm tốn đôi chút, còn các tinh linh trẻ tuổi đều dương dương đắc ý, ra vẻ đương nhiên phải thế, hắn hiểu rõ, tinh linh tộc này đúng là … tự tôn!
Bất quá, để hiểu được “tin tức về Vĩnh hằng sâm lâm”, hắn đành muối mặt tán tụng, nhờ các trưởng lão của tinh linh bộ lạc đưa hắn đi tìm Tinh Linh thánh nữ, vì thế song phương trò chuyện rất “ăn rơ.”
Hắn dần thấy kích động, có cảm giác vừa mò ra manh mối rất quan trọng, ẩn ước thấy khí tức của Vũ Hinh.
Đại Long đao, bí ẩn chuyện sống chết của Vũ Hinh… tất cả … đang xuất hiện bước ngoặt.

Bình Luận (0)
Comment