Thần Mộ Ii

Chương 104


Con rồng du côn, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đương nhiên được các tinh linh nhiệt tình kính lễ, thần long và Phượng Hoàng là những chủng tộc cao cấp nhất trên đời, tinh linh dù cao ngạo nhưng luôn mang tâm thái kính sợ thần long.
Lão du côn tỏ ra phóng đãng thoải mái, Long Bảo Bảo tiểu quỷ ranh mãnh, Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ khả ái, không có tí nào uy nghiêm của thần thú trong truyền thuyết khiến các tinh linh trẻ tuổi nhanh chóng thân cận, vòng trong vòng ngoài vây cả ba lại, thân thiết làm quen.
Đương nhiên ba tên lưu manh hết sức tinh ý, rất nhanh chóng hòa cùng với các tinh linh, được họ mang tặng đặc sản thủy quả, khiến cả ba được sướng miệng.
Tinh linh sinh sản rất kém, bộ lạc lâu đời này mà cũng không đầy hai ngàn.

Thần Nam và các tinh linh trưởng lão vào trong thôn, chính giữa có một cây cổ thụ cao vút, cành lá xanh mướt che kín bầu trời, không biết nó đã bao nhiêu tuổi mà thân thể thô tháp phải mấy chục người ôm với vừa, cành lá rậm rịt, vòm lá trải ra mấy dặm.
Thần Nam rúng động, phát giác cây cổ thụ tỏa ra linh khí vô tận khiến cả khoảng đất tràn ngập sinh mệnh năng lượng.

Hắn cẩn thận quan sát bèn kinh hãi, cây cổ thụ này và định địa thần thụ trong nội thiên địa của hắn cùng loại, đều thần dị phi phàm, khác hẳn cây thông thường.
Tuy không lấp lánh hào quang như định địa thần thụ nhưng giữa tán lá của cây cổ thụ ở đây cũng lờ mờ có hào quang lưu chuyển, đó tuyệt đối là một gốc thần thụ.

Cổ tinh linh bộ lạc giống như tiên cảnh chắc có liên quan đến cây cổ thụ này, nó không ngừng chế tạo sinh mệnh linh khí.
“Đây là…” Hắn kinh ngạc hỏi.

Đại trưởng lão Thụy Tư Nhã giai thích: “Là thủ hộ thần thụ của tinh linh tộc chúng tôi, do Tự Nhiên nữ thần đích thân gieo trồng, thuộc nhóm sinh mệnh chi thụ cổ xưa nhất trên thế gian.

xưa nay vẫn bảo vệ cho tộc chúng tôi không bị phàn trần quấy nhiễu.”
“Đây là sinh mệnh chi thụ?” Thần Nam động dung.
Tự Nhiên nữ thần được coi là Sinh Mệnh nữ thần, gốc thần thụ này chắc do sinh mệnh lực của bà ta hóa thành, đương nhiên là một gốc sinh mệnh chi thụ cổ xưa nhất trên thế gian, đủ hiểu bà ta quan tâm thế nào đến cổ tinh linh bộ lạc.
“Không sai, đó là sinh mệnh chi thụ.” Một trưởng lão khẳng định: “Là ân đức của Sinh Mệnh nữ thần dành cho tộc chúng tôi.”
Thần Nam không hiểu, lẽ nào Hậu Nghệ Cung hóa hình thành định địa thần thụ, lại có liên quan gì đó đến Sinh Mệnh nữ thần? Không thể nào! Định địa thần thụ là bảo vật lưu truyền từ viễn cổ, lúc thiên địa sơ khai chỉ có một sợi rễ thiêng, làm sao do Sinh Mệnh nữ thần hóa thành được.
Hắn quyết định tìm hiểu cho minh bạch, không gian nứt toác, hắn mở toang nội thiên địa, không gian chi môn rộng rãi xuất hiện tại hiện trường
Các tinh linh trưởng lão há hốc mồm, dù họ nhận ra Thần Nam tu vi phi phàm, đã đạt đến lục giai lĩnh vực, nhưng không ngờ hắn lại tế luyện xuất được nội thiên địa.

Một thanh niên mới hai mươi tuổi mà đạt thành tựu này thật không thể tin nổi.
“Soạt, soạt, soạt.”
Định địa thần thụ trong nội thiên địa rung động, cành lá xanh mướt phát ra trận trận thần quang.
“A, đây là…”

“Sinh mệnh chi thụ!”
“Nặng lượng sinh mệnh phát ra mạnh thật, hơn cả thần thụ của bộ lạc chúng ta.”
Mặc cho các tinh linh trưởng lão kinh ngạc, Thần Nam trực tiếp hỏi: “Xin hỏi các vị trưởng lão tôn kính, gốc thần thụ trong nội thiên địa của tôi có phải là sinh mệnh chi thụ?”
“Đương nhiên.”
“Tuyệt đối là vậy.”
Mấy vị tinh linh trưởng lão tuy chấn kinh nhưng vẫn khẳng định.
Một vị trưởng lão tỏ ra vô cùng hồ nghi: “Chắc chắn đó là một gốc sinh mệnh chi thụ thuần chính, nhưng ta không hiểu vì sao sinh mệnh chi năng nó phát ra mạnh đến thế? Hơn cả đệ nhất sinh mệnh chi thụ cổ xưa nhất, sum sê nhất dưới vòm trời này, thật không thể hiểu nổi.”
Một tinh linh trưởng lão khác cũng tỏ ra không hiểu, lên tiếng hỏi: “Chàng trai trẻ, thật ra cậu lấy được gốc sinh mệnh chi thụ này ở đâu? Nó tuy chỉ cao hai chục thước nhưng sao lại phát ra khí tức bể dâu cổ kính? Tựa hồ còn lâu năm hơn cả thần thụ của cổ tinh linh bộ lạc chúng tôi.

Theo tôi biết, không thể nào thế được.

Gốc thần thụ của bộ lạc chúng tôi là hộ pháp thánh khí mạnh nhất của Sinh Mệnh nữ thần, vì nguyên nhân đặc thù mà được trồng ở đây, trong thiên hạ không thể có một gốc sinh mệnh chi thụ nào khác so với nó được.”
“Đó là chỗ tôi không hiểu, theo các vị nói, sinh mệnh chi thụ chỉ có Sinh Mệnh nữ thần mới trồng được, bởi nó do sinh mệnh lực của bà ta hóa thành, nhưng gốc thần thụ của tôi lại là bảo vật từ viễn cổ truyền lại, tuyệt không thể do nữ thần lưu lại.”

Nghe Thần Nam nói thế, các vị trưởng lão vô cùng kinh hãi, không không kể gì đến hình tượng nữa, tiến vào nội thiên địa của hắn, vây quanh gốc định địa thần thụ mà đánh giá.
“Đây dúng là rễ thiêng trong truyền thuyết sao?”
“Trời ơi, nhất định đúng rồi, bằng không sao lại phát ra sinh mệnh khí tức mạnh đến thế?”
“Không ngờ ta lại có may mắn được thấy rễ thiêng trong truyền thuyết.”
Các tinh linh trưởng lão gần như mất hết tư thái thường ngày, tinh linh cao ngạo luôn chú ý gìn giữ tư thái, hiện tại cũng quên hết chứng tỏ họ kích động, chấn kinh đến thế nào.
Thần Nam trầm tư, dần đoán ra đại khái, tiếp đó được lời đại trưởng lão Thụy Tư Nhã chứng thực luôn.
“Theo truyền thuyết Sinh Mệnh nữ thần nhờ cơ duyên xảo hợp mà bẻ được một cành của thần thụ, sau đó đem luyện hóa thành hộ thân pháp khí mạnh nhất, từ đó người có được sinh lực mạnh hơn các thần linh khác.

Người để tâm tế luyện, đem hết những gì mình có, không quản hao phí sinh lực mới luyện ra được một gốc sinh mệnh chi thụ nhỏ bé… Gốc thần thụ cổ xưa nhất kia biến mất nên Sinh Mệnh nữ thần trở thành thần linh duy nhất có được loại thần thụ như thế.”
Quả nhiên như Thần Nam suy đoán, định địa thần thụ là bản thể nguyên thủy nhất, Sinh Mệnh nữ thần nhờ may mắn mới có được năng lực luyện hóa ra sinh mệnh chi thụ.
Đợi các tinh linh trưởng lão dần bình tĩnh lại, Thần Nam mới hỏi: “Trong thiên hạ không có mấy gốc sinh mệnh chi thụ, vì sao Sinh Mệnh nữ thần lại cấp cho tinh linh tộc một gốc mạnh nhất?”
“Ồ, chuyện này…” Các tinh linh trưởng lão hơi do dự, đại trưởng lão Thụy Tư Nhã tỏ ra lúng túng: “Đó là bí mật của tộc chúng tôi, liên quan đến thần linh nên không tiện nói ra, xin cậu bỏ quá.”
“Ha ha, xem ra không được công bằng cho lắm, tôi đã cho các vị biết bí mật của mình, giá trị của bí mật về bản thể sinh mệnh chi thụ, chắc các vị…” Thần Nam trầm ngâm, mỉm cười nhỉn các vị trưởng lão: “Tôi chỉ thấy hiếu kỳ, nếu các vị không thể thổ lộ vậy cứ nói ra một đáp án mơ hồ là được.”
“Được…” Thụy Tư Nhã hơi do dự nhưng vẫn quyết định hé lộ một chút: “Tôi thấy cậu cũng đáng được biết một chút, dù một người đã chết hẳn, mà đem sinh mệnh chi thụ điêu khắc thành quan tài rồi đặt vào sẽ vạn năm không hư rữa, thần thụ có sinh mệnh chi năng cực lớn, đủ để đắp thịt cho xương trắng, là liệu thương thánh vật tốt nhất trong thiên hạ.

Mấy ngàn năm trước, Sinh Mệnh nữ thần hao phí vô tận thần lực trồng gốc thần thụ này vì… khục khục..


được rồi, chỉ có thể nói thế thôi.


Đại trưởng lão Thụy Tư Nhã ngừng lời, bí ẩn này vạn lần không thể để lộ.
Nhưng phản ứng của Thần Nam vượt hẳn dự liệu của ông ta, hắn tỏ ra vô cùng kích động, nắm chặt vai đại trưởng lão, dùng lực lắc mạnh: “Chuyện này xảy ra năm ngàn năm trước?”
“Ồ, cậu…sao lại biết?” Thụy tư Nhã đáp theo ý thức, thân là đại trưởng lão của tinh linh tộc thân phận tôn quý vô cùng, hiện tại bị người ta lắc một cách vô lễ như thế nên lúc đầu lão tỏ ra kinh ngạc nhưng lập tức phóng ra một đạo tinh thần ma pháp nhằm an thần tĩnh tâm để Thần Nam nhanh bình tĩnh lại.
Bỏ tay khỏi vai tinh linh đại trưởng lão, Thần Nam lẩm bẩm: “Ta biết là vậy, quả nhiên đoán đúng.” Hắn từ từ bình tĩnh lại, xin lỗi Thụy Tư Nhã trước: “Xin lỗi, tôi kích động quá mức, bởi việc này quá quan trọng với tôi.”
Một vị tinh linh trưởng lão hỏi: “Sao cậu lại biết việc từ năm ngàn năm trước?”
“Chuyện này có nói ra các vị cũng không tin, hiện ta tôi chỉ muốn hỏi việc từ năm ngàn năm trước…” Giọng hắn có phần run rẩy, trong mắt ươn ướt: “Người mà Sinh Mệnh nữ thần cứu khi đó là một nữ hài tên Vũ Hinh đúng không? Nàng… cuối cùng kết quả thế nào?”
Dù đã nhìn thấy “Vũ Hinh” trong Càn Thi phái, đã biết kết quả nhưng hắn vẫn hi vọng kì tích phát sinh, tâm tình lúc đó vừa gấp rút vừa khẩn trương.
“Cậu… cậu…”
Các tinh linh trưởng lão há miệng đớ lưỡi, họ thật sự không thể hiểu nổi sao người thanh niên này lại biết thế.
“Xin các vị, xin các vị cho tôi biết…nàng…thật ra thế nào?” Hắn lại run giọng cầu xin, không còn chút nào phong phạm của cao thủ, trong lòng rối loạn lên.
Một cảm giác không thể nói thành lời, hắn tựa hồ thấy Vũ Hinh vẫn sống trong cổ tinh linh bộ lạc…

Bình Luận (0)
Comment