Thần Mộ Ii

Chương 64


Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo ngưng chiến, quan sát trận đại chiến trên không trung, vừa nãy hai người sử dụng Liệt Thiên Thập Kích và Thuận Thiên thất thần kiếm đấu nhau dữ dội nhưng nhận thấy nên ngừng lại đúng lúc.

Bọn họ đều đoán được cân lạng của đối phương, tình thế bây giờ phức tạp, cả hai đều không muốn liều chết, kẻ địch mà họ đều muốn giết chính là Thần Nam, hai người đồng khí tương cầu, giải quyết Thần Nam xong sẽ lại tranh ngôi vị thanh niên chí tôn.

Ánh mắt họ đều tập trung vào Tử Kim song tiết côn của con rồng du côn, đây chính là linh bảo mà Tử Kim thần long tế luyện hàng nghìn năm, trong đó có chứa đựng linh lực hùng hậu không thể nào tưởng tượng được.

“Ầm.


Con rồng du côn bay lượn, dùng Tử Kim song tiết côn đập vào cánh sen ngọc, bất cẩn đập thẳng xuống đất tạo thành vết nứt lớn khiến mặt đất rung chuyển kịch liệt.

Long thân to lớn uốn lượn trên không, hai chiếc thần côn bay qua bay lại, Tử Kim thần long giống như một đại yêu ma, xung quanh là khói tím dày đặc, tạo cho nó hình ảnh vô cùng dũng mãnh.

Lý Nhược Lan vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, không thể ngờ được rằng thực lực của Tử Kim thần long lại mạnh đến vậy, nhất thời ả không thể làm gì Tử Kim thần long, cứ vậy ắt càng ngày ả càng bị động.

“A…”Ả ngửa mặt lên trời thét lớn, tiếng thét của tuyệt thế mĩ nữ vang vọng, khiến đệ tử Đỗ gia và Lý gia đứng quan chiến thổ huyết không ngừng.

Đệ tử Lý gia hiểu rõ công pháp của đại tiểu thư, biết được ả sắp kích phát “chiến ý” trong “Loạn Chiến quyết”, biến thành một người cuồng chiến, tất cả nhanh chóng lùi xa, không ai muốn vạ lây bởi trạng thái đó của ả đại tiểu thư.

“A…” tiếng thét của Lý Nhược Lan xuyên qua mây, quanh người cương khí hộ thể dày tới một thước cuồn cuộn, mái tóc dài đen nhánh dựng đứng, đôi mắt xinh đẹp đầy sát khí, dáng vẻ như một nữ tu la, “chiến ý” trong “Loạn Chiến quyết” đã được nàng ta hoàn toàn kích phát, thể hiện tu vi đáng sợ so với những người cùng trang lứa.

Thần Nam hít một hơi khí lạnh, vừa nãy hắn còn đang tính toán phải dùng một trăm chiêu, hay hai trăm chiêu mới đánh bại được nữ tử này, nhưng bây giờ tất cả hoàn toàn sụp đổ, hắn không tính toán thế nào.

Đệ nhất thanh niên cao thủ của Đệ nhất đạo môn này đem tới cho người ta cảm giác bất khả tư nghị, đặc biệt là chiến ý bừng bừng, đáng sợ tới cực điểm, là tự tin vô địch, tất cả tổ hợp thành một nữ tử cuồng chiến.


“Đứng bên bờ biển trời dốc đừng, Leo lên đỉnh núi ai hơn ta!” Giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng của Lý Nhược Lan, dù là một nữ tử, nhưng trong lúc đứng trên không trung, y sam tung bay, lại toát ra tư thế tuyệt thế cường giả bao trùm thiên hạ.

“Ả này e rằng còn mạnh hơn cả Đỗ Hạo!” Thần Nam buộc phải đánh giá lại Lý Nhược Lan.

Con rồng du côn không còn ăn nói linh tinh nữa, nó phát hiện ra đối thủ biến thành vô cùng đáng sợ, cầm Tử Kim song tiết côn thận trọng nhìn Lý Nhược Lan.

“Vút.


Tiếng roi kêu như sấm dậy, vẽ thành một đường cong quái dị, quất mạnh về phía Tử Kim thần long, con rồng du côn vội múa song tiết côn, nghênh chiến
“Chát”
Trong không trung phát ra từ hồi âm thanh kim thuộc đập vào nhau, thanh ba cuồn cuộn vang vọng khắp mười mấy dặm
“Vút vút…”
“Ầm, ầm…”
Chiếc roi dài và song tiết côn đều dài mười truộng, không ngừng đập xuống đất như dao sắc cắt vào đậu phụ, khi từ mặt đất bay lên lại kéo theo vô số những tảng đất đá lớn nhẹ có nghìn cân, nặng thì trên cả vạn cân bay lên cùng, cách mặt đất mười mấy thước, tất cả nổ tan tanh, khiến cát bụi khắp bầu trời, thiên địa phá toái.

“Grào…” Tử Kim thần long gầm lên liên hồi, nó không dám khinh xuất, nó uốn lượn long thân to lớn, giống như một đám mây bao phủ khắp không trung, giao đấu kịch liệt với Lý Nhược Lan.

Kình khí vô biên cuồn cuộn lan tỏa, mặt đất bên dưới sớm đã bị một người một rồng làm cho biến dạng.

Không chỉ Thần Nam mà cả Mộng Khả Nhi Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo đều biến sắc.

Thực lực của Tử Kim thần long, thần thú chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, thì như thế là bình thường, còn biểu hiện của Lý Nhược Lan quả đáng ngạc nhiên, môn phái từng là Đông thổ Đệ nhất đạo môn thật sự có chỗ độc đáo.


Loạn Chiến quyết không hổ là tuyệt học cấp cao nhất trong Thiên Công bảo điển, lúc này đệ nhất truyền nhân của đệ nhất đạo như sắp phát cuồng, mái tóc bay tứ tung, sát khí đằng đằng, kiều nữ tuyệt thế trong thiên hạ có khác nào phong thái của một một ma nữ.

“A.

.

” Lý Nhược Lan liên tục thét lên, tuyệt sắc mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành, lộ rõ tư thái cường giả chấn nhiếp thiên hạ, duy ngã độc tôn.

“Biến.


Cây roi dài mười trượng đột nhiên thu nhỏ nhanh chóng, phát ra vạn đạo hào quang, ánh sáng chói lòa khiến người ta không dám nhìn thẳng, ngọn roi ngọc không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành một thần kiếm dài hơn ba thước, ánh sáng lấp lánh, thanh thế nhiếp nhân.

Đây không giống phi kiếm bình thường của tu đạo giả, là vô thượng lợi khí của kẻ võ giả, Lý Nhược Lan hai tay nắm chắc kiếm, lạnh lùng nhìn Tử Kim thần long, mắt xạ ra hai đạo ngân quang, sau đó đột nhiên lao lên không trung, như một tia chớp lướt tới trên đầu con rồng du côn, bổ xuống theo thế Lực Phách Hoa Sơn.

Thần Nam, Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo đều kinh ngạc, đây là một nữ tử tu đạo, sao lại giống một võ nhân cận chiến như vậy?
Mộng Khả Nhi trong mắt lóe lên dị quang, nàng thông qua mật điển của Đạm Đài phái được biết rằng, Loạn Chiến môn và sư môn của nàng ta có cội nguồn khá gần, hôm nay thấy Lý Nhược Lan dùng thần thông của võ giả, cũng không lấy gì làm ngạc nhiên.

“Giết.


Thần kiếm trong tay Lý Nhược Lan phát ra hàn quang, kiếm khí chói lòa vươn dài mười trượng, khí lạnh ghê người.


“Grào…” Tử Kim thần long gầm lên, “keng.


Tiếng kim thuộc va vào nhau đinh đông khiến đám đông chói tai, kiếm khí hóa thành thực chất do thần kiếm phát ra chém mạnh vào Tử Kim song tiết côn.

So với long thể to lớn của Tử Kim thần long thì thân hình Lý Nhược Lan rõ ràng nhỏ bé hơn nhiều, tuy nhiên trong lúc này nàng ta lại toát ra chiến ý vô cùng đáng sợ, khiến người khác có cảm giác anh hùng trong thiên hạ đều ở dưới chân ta.

Mái tóc nàng ta dựng ngược, càng ngày sát khí phát ra càng dầy đặc, hai tay nắm chắc thần kiếm, thân kiếm tỏa kiếm mang dài mười trượng, ép Tử Kim song tiết côn đoạn ghìm cơ thể to lớn của Tử Kim thần long xuống dưới mặt đất.

“A….

” Cùng với tiếng thét vang vọng của Lý Nhược Lan, thần kiếm trong tay quang mang càng chói lòa, khiến Tử Kim thần long hoàn toàn bị đánh rơi xuống đất.

“Ầm.


Long thân to lớn bị đập mạnh xuống đất, đá văng tứ tán lên không trung, cát bụi ngập trời, Tử Kim thần long giận dữ gầm gào liên hồi, thân hình co lại, bay lên như một mũi tên.

Tuy nhiên, động tác của Lý Nhược Lan càng nhanh hơn, hai tay ả nắm chắc Thần kiếm, bay thẳng về phía Tử Kim thần long, nhân kiếm hợp nhất, thể hiện tuyệt học cấp cao nhất của võ giả, không có nét nào giống với một tu đạo giả.

Đỗ Hạo than: “Loạn Chiến môn quả nhiên có tư cách để ngông cuồng! Danh là đạo môn, nhưng pháp quyết tu luyện lại có cả những tinh hoa của võ học, Loạn Chiến! Loạn Chiến! Chữ “chiến” thì ra chính ở điểm này.


Mộng Khả Nhi nhìn Lý Nhược Lan nhân kiếm hợp nhất chằm chằm, đem thể nghiệm vào tuyệt học của bản phái, dung hòa với ý nghĩa của võ đạo kết hợp.

Đông Phương Trường Minh ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, dùng ngôn ngữ cổ của đại lục nói: “Kì lạ, công pháp thật quen quá, sao lại giống với pháp quyết được sáng tạo bởi một tên điên trong truyền thuyết của tu luyện giới vạn năm trước? Nếu đúng là người cùng mạch với tên điên cuồng đại tài đó, quả có nhiều chuyện hay đáng để chờ đợi.



“Keng.


“Ầm.


Lý Nhược Lan nhân kiếm hợp nhất, như một chiếc cầu vồng dài đáng sợ, bắc ngang không trung, thân kiếm kết hợp hoàn mĩ, phát ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng, kiếm khí ngút trời tỏa khắp không gian, khiến Tử Kim thần long hoàn toàn bị ghì xuống đất.

Loạn Chiến môn không hổ là môn phái đệ nhất ngông cuồng trên đại lục, công pháp của bọn họ lấy chữ “cuồng” làm tên, bình thường ai nấy đều phát ra khí chất xuất trần, tuy nhiên một khi động thủ, tất cả đều biến thành điên dại.

Đệ nhất thanh niên cao thủ Loạn Chiến môn Lý Nhược Lan lúc này đang trở thành một cuồng nữ hiếu chiến, đạo gia chí bảo ngọc liên hoa biến thành thần kiếm, khiến ả như hổ thêm cánh.

Những cánh hoa sen bay trên không trung, lá sen lượn vòng xung quanh, từ từ đính lên thân thể, hóa thành ngọc giáp che phủ khắp các bộ vị, lúc này ả như bậc anh hùng bao trùm thiên hạ, khiến ai nấy không khỏi sinh lòng kính nể.

“A…”
Lý Nhược Lan nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo hồng quang chói lòa, để lại một dải sáng dài, ép Tử Kim thần long xuống dưới mặt đất, thần kiếm không ngừng vung lên, ghì chặt, khiến nó không thể nào cất mình bay lên được.

“Grào…”
Con rồng du côn kêu gào liên hồi, Lý Nhược Lan phát cuồng khiến nó phải nếm mùi, nếu không có Huyền Vũ giáp hộ thể, chắc nó đã bị thương rồi, dù vậy nó cũng bị cuồng nữ tóc tai dựng ngược, hai mắt sát khí đằng đằng đánh cho suýt nữa hộc máu.

Lý Nhược Lan đang trong trạng thái cuồng bạo, khiến nó càng ngày càng cảm thấy khó đối phó, ả này quá điên cuồng, khiến nó phẫn nộ vô cùng.

“Grào…Long đại gia cũng phải biến thân” Tử Kim thần long thét lên một tiếng, sau đó cơ thể nhanh chóng biến nhỏ lại, đuôi và trảo bắt đầu thu lại, đầu bắt đầu trờ lên mờ ảo, người nó phát ra tử quang, đẩy lùi Lý Nhược Lan ra xa.



Bình Luận (0)
Comment