Thần Mộ Ii

Chương 65


Mọi người, kể cả Thần Nam cũng tỏ ra vẻ kinh ngạc, sống với nhau một thời gian dài, hắn vẫn không biết được tu vi con rồng du côn năm xưa mạnh đến mức nào, bây giờ thực lực của nó dần hồi phục, cuối cùng đã nhìn thấy được tiềm lực thật sự, chả trách năm xưa nó được cổ thần chú ý tới, muốn thu phục làm tọa kị.

“Grào…”
Tử Kim thần long gầm một tiếng vang vọng đất trời, truyền xa trăm dặm, lúc này người nó nhanh chóng biến nhỏ thành chiều cao của một người, long trảo biến thành tứ chi, thân rồng biến thành dáng người, toàn thân áo tím, tuy nhiên phần đầu vẫn là khói trắng mịt mù, không thể hiện ra chân dung.

“Grào…”
Ngoài phần đầu ra, Tử Kim thần long đã hoàn toàn hóa hình, thân hình cao lớn sừng sững, vô cùng bất phàm.

“Grào…” Nó vung hai thanh Tử Kim song tiết côn cũng đang biến nhỏ lại, không ngừng gầm gào, chỉ có phần khói tím ở phần đầu không tan đi, vẫn khó lộ ra chân dung
“Khốn kiếp.

.

! Grào…@#$%@!.

không thể hoàn toàn hóa hình, Long đại gia ta tức chết mất… không biết bao giờ mới hồi phục lại được thần thái khi xưa, để ánh sáng của ta lại chiếu rọi khắp đại địa…” Khói tím trên đầu Tử Kim thần long tan đi, nhưng đáng tiếc đó không phải đầu người, mà vẫn là đầu rồng, nó vẫn chưa thể hoàn toàn hóa hình.

Nhưng như vậy cũng đủ để mọi người ngạc nhiên rồi, thân thể người, đầu rồng càng tỏ ra bất phàm.

“Con rồng chết tiệt! Ta không cần biết người biến thành cái gì, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!” Lý Nhược Lan tóc dựng ngược, ánh mắt giận dữ phát ra sát khí, tay nắm chắc thần kiếm, lao từ trên không trung xuống.

“Tiểu nữu kia, Long đại gia đã hàng nghìn năm nay không được vui vẻ thế này!” Tử Kim thần long đứng trên tử vân bay thẳng lên không trung, song tiết thần côn trong tay tỏa sáng rực rỡ.

Tuy nhiên đúng trong lúc này, Mộng khả Nhi vẫn đứng lặng yên trên không trung, đột nhiên đứng trên ngọc liên đài nhanh chóng lao tới, chín cánh sen ngọc phát ra vạn đạo hào quang, lớn gấp trăm lần, mỗi phiến đều to bằng một gian nhà, chém về phía Tử Kim thần long.


“Grào… Mộng tiểu nương bì, ngươi cũng tới rồi, tốt quá, hôm nay Long đại gia phải đánh một trận thoải mái” Tử Kim thần long thu nhỏ thân hình, lưu lại tàn ảnh trên không trung, nhanh chóng lách tránh những cánh hoa đang bay tới, đồng thời song tiết côn trong tay cũng nhanh chóng đánh vài đòn về phía Lý Nhược Lan.

“Mộng sư muội định muốn làm gì?” Huyền Trang hòa thượng ở dưới mặt đất nhìn thấy Mộng Khả Nhi ra tay đối phó với Tử Kim thần long, tỏ vẻ khó hiểu.

Mộng Khả Nhi không hề trả lời, đứng trên ngọc liên đài lao vào trận chiến, không ngừng điều khiển cánh sen ngọc bay tới tấn công Tử Kim thần long.

Trong mắt Lý Nhược Lan hàn quang lóe lên, nhưng không nói gì, thân và kiếm đã hóa thành một thể thống nhất, vút ngang qua không trung như dải cầu vồng đuổi theo con rồng du côn.

Hai nữ tử đều là những thanh niên cao thủ lợi hại nhất hiện nay, cùng hợp lực khiến con rồng du côn dù đã hóa hình vẫn không chống lại được, mấy lần bị đánh rơi từ trên không xuống đất.

“Grào…Long đại gia tức chết đi được, hai tiểu nương bì các ngươi hãy nhớ đấy, đợi đến khi Long đại gia hoàn toàn khôi phục thực lực, nhất định sẽ phân ra vài hóa thân, đập vào mông các ngươi.


“Ầm.


“Grào.


Tử Kim thần long lại bị đánh lún xuống đất.

Lý Nhược Lan lạnh lùng nhìn Mộng khả Nhi nói: “Ngươi muốn giành long giác với ta sao? Hừ, ta không thể để ngươi đạt được, ta nhất định sẽ lấy được đôi long giác này!”
Mộng Khả Nhi bình tĩnh trả lời: “Tới nay trong số đạo gia chí bảo, chỉ thiếu pháp khí dùng một đôi long giác luyện hóa thành, ngươi giành được hay ta giành được đều giống nhau, tuy nhiên cuối cùng thì các pháp bảo ngọc liên đài, long giác đều tập trong trong tay một người, tập trung thành một bộ thần giáp trong truyền thuyết.



“Hừ” Lý Nhược Lan gằn giọng, nói: “Liên hoa, liên đài sớm muộn gì cũng hợp nhất, nhưng nhất định do ta thực hiện.


“Grào….

” Tử Kim thần long gầm lên một tiếng, từ dưới đất bay lên.

Tuy nhiên nghênh tiếp nó không phải là Lý Nhược Lan và Mộng Khả Nhi, Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo từ xa nhanh như chớp lao tới, chưởng lực di sơn đảo hải bổ theo.

“Ầm.


Kình khí mạnh mẽ, hất Tử Kim thần long bay ra xa hàng chục dặm.

Thần Nam mắt lóe lên hai đạo lãnh điện, tay hất tung trường bào trên người, chiếc áo hóa thành mảnh vụn trên không trung, “keng” một tiếng, tử vong ma đao xuất hiện trong tay phải hắn, “Huyền Trang, mau rời khỏi đây, huynh bị trọng thương, ở lại đây cũng không giúp được gì!”
Thần Nam tay cầm tử vong mao đao nhanh chóng bước lên phía trước, hắc ảnh sau lưng hắn cùng bảy tám cây binh khí mờ ảo múa lượn, trong đó một tấm cổ thuẫn hiện lên rất rõ ràng, đã gần như hóa thành thực chất.

Huyền Trang hòa thượng há hốc mồm, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng không nói thành lời, y biết rằng tiếp theo sau đây nơi nay chắc chắn sẽ có một trận sinh tử đại chiến, với tu vi của y cho dù không bị thương, cũng chẳng giúp được gì, lời Thần Nam cũng chỉ cố giữ chút thể diện cho y mà thôi.

“Lý Nhược Lan, ngươi hãy đợi đấy, Huyền Trang ta tu không tu thành đại phật thì tu thành đại ma, nhất định sẽ thay Vương Huy rửa mối huyết hận này.


” Huyền Trang quát vang đoạn nhanh chóng lướt đi, y không muốn trở thành gánh nặng cho Thần Nam.

Lý Nhược Lan rất muốn giết Huyền Trang, huyết hòa thượng này đã giết rất nhiều người của Lý gia, bị gia tộc này coi là kẻ thù số một phải tiêu diệt, nhưng bây giờ ả không thể phân thân, Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo, Mộng Khả Nhi đều muốn lấy long giác, mà ả lại bảo vật phải thuộc về mình, quyết không để rơi vào tay kẻ khác, toàn bộ thần thức đều tập trung lên mình con rồng du côn.

Thần Long không có số lượng đông đảo như các loại thần thú khác, hàng nghìn năm khó xuất hiện một lần, bất luận là trên trời hay dưới đất, đều vô cùng khó tìm kiếm được tung tích của nó.

Hai sừng của Tử Kim thần long có hàng nghìn năm tuổi, là nguyên liệu lí tưởng nhất để tạo ra các loại binh khí thượng phẩm, bất luận là võ giả hay tu đạo giả đều ham muốn bảo vật này.

“Grào…hai con thỏ đế các ngươi mà cũng muốn tham gia sao?” Tử Kim thần long thật sự tức giận, đưa mắt nhìn Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo.

Đỗ Hạo cười nhạt nói: “Lão tổ tông của ta sắp ba trăm năm tuổi, nếu ta tặng người một đôi sừng thần long trong truyền thuyết, người nhất định sẽ rất vui mừng!”
“A a a…, hừ, đồ thỏ đế, đám khốn kiếp các ngươi, e rằng đã bị một lão quỷ nào đó giết sạch rồi, ngươi vẫn còn muốn chúc thọ lão ta, nằm mơ!” Nói tới đây, Tử Kim thần long nhanh chóng dừng lại.

Đỗ Hạo biến sắc.

Gã biết chuyện có một Thi Vương vô địch đã từng xông vào Đỗ gia Huyền giới, nhưng không hiểu tại sao Tử Kim thần long lại biết được chuyện này, cho dù có nghĩ nát óc cũng ra, bởi Thi Vương đó chính do con rồng du côn và Thần Nam dẫn vào Đỗ gia Huyền giới.

Đông Phương Trường Minh trên mặt nở nụ cười tàn khốc, giống như một dã thú nhìn vào Tử Kim thần long, dùng ngôn ngữ của đại lục nói một cách trôi chảy: “Phàm là những người có liên quan tới Thần Nam đều phải chết, cho dù ngươi là thần long cũng không ngoại lệ, huống hồ, tu vi của ta đã tăng lên một lĩnh vực mới, có lẽ trong hai tháng là có thể tu luyện thân ngoại hóa thân rồi, một đôi sừng thần long đúng là vũ khí để hóa thân!”
Mọi thanh niên cao thủ đương trường đều biến sắc, chỉ có những cao thủ đạt tới lục giai cảnh giới, mới có thể tu luyện thân ngoại hóa thân, nhưng cho dù bước vào lục giai cũng không nhất định tu luyện thành công, mà phải hoàn toàn dựa vào thiên phú của từng người, như thế đủ thấy chỗ đáng sợ của Đông Phương Trường Minh, ở đây y có lẽ là người đến gần nhất lục giai cảnh giới, lúc nào cũng có thể trực tiếp bước vào.

“Soạt, soạt…”
Trên không trung xuất hiện hai đạo quang mang, Lý Nhược Lan và Mộng Khả Nhi lao xuống thấp, cùng với Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo từ bốn phía bao vây Tử Kim thần long.

“Grào….

” Tử Kim thần long giận dữ gầm lên: “Thì ra là bốn tên khốn kiếp đều có ý cướp long giác của Long đại gia! Đừng có nằm mơ, bổn thần long đã nói, rồng còn côn còn, rồng chết côn gãy!” Nó vung mạnh Tử Kim song tiết côn lên, phát ra ánh sáng màu tím chói lòa.

“Ầm! ”

Thiên địa rung chuyển, Thần Nam từng bước tiến lại, tiếng bước chân có âm luật, tử vong ma đao phát ra quang mang lạnh lẽo, một luồng khí tức tử vong dày đặc bốc ra.

Những vết nứt lớn dưới chân hắn lan ra xa.

“A.


“A.


!
Nãy giờ hắn vẫn bàng quan, đứng cách không xa đệ tử Đỗ gia và Lý gia, vết nứt lao tới dưới chân chúng, mấy chục người đồng thời bị hất lên không trung, nổ tan tành, những mảnh xác vụn bắn tứ tán, mưa máu ngập trời, mùi máu tanh nồng nặc.

Những kẻ may mắn đều thất sắc, nhanh chóng lùi xa, những thanh niên cường giả quả thực vô cùng đáng sợ, mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng đủ dồn người khác vào chỗ chết, thực lực song phương cách biệt quá lớn.

“Grào… Thần Nam ngươi không được lại đây, hôm nay Long đại gia phải dạy bảo tứ đại thanh niên cao thủ này, ta không tin không chế ngự được chúng” Tử Kim thần long cầm song tiết côn, gầm gào liên hồi.

“Nhớ lại năm xưa, Long đại gia đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, hiệu xưng đệ nhất trong vũ trụ, độc cô cầu bại.

Cuối cùng, tới tận tây phương, không chỉ gặp được tiểu bạch long, mà còn có được danh hiệu bất bại ở tây phương.

” Tử Kim thần long nói đến mức nước bọt bay tứ tung: “Năm đó để báo thù cho tiểu bạch long, một mình Long đại gia ta cầm song tiết côn, đại chiến với các cao thủ ở tây phương, trong một khe núi tăm tối đã một mình giết chết bảy thiên sứ cấp cao, nếu không phải bị một tên chủ thần ti bỉ vô sỉ đánh lén, ta đã đánh tới cả thần giới Tây phươn.


Thần Nam dừng lại, còn Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo, Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan không tin lời của con rồng du côn, bốn người chi thành bốn hướng xông về phía nó.



Bình Luận (0)
Comment