- Đều là người đã tròn mười tám tuổi, không nên hơi một tí là đánh nhau ẩu đả.
Cao Bằng tận tình thuyết phục.
- Yên tâm, chúng tao biết nặng nhẹ. Cùng lắm cũng chỉ đánh gãy mấy cái xương cốt của mày mà thôi.
Thanh niên cầm đầu cười lạnh nói. Hắn mặc một chiếc áo jacket đỏ, trong miệng còn nhai kẹo cao su.
- Đại ca, quái vật mặc áo choàng đen phía sau hắn có chút quen mắt. . .
Đột nhiên có người mở miệng.
- Nhìn quen mắt cái rắm, rõ ràng chính là con quái vật rất chảnh mà đoạn thời gian trước chúng ta nhìn thấy.
Thanh niên mặc áo jacket đỏ ngưng trọng.
- Nhưng mà vấn đề cũng không lớn! Chúng ta có tận đến bốn con ngự thú đó.
Nhìn qua thì dọa người, nhưng nói không chừng cũng chỉ là một cái tốt mã dẻ cùi, mấy loại quái vật có bộ dáng này bọn họ đã gặp không ít. Dù sao bọn họ cũng không có loại năng lực như Cao Bằng, cũng không phải là ngự sử có kinh nghiệm phong phú, có thể từ một số chi tiết và kinh nghiệm của mình để phán đoán đẳng cấp quái vật.
- Đại ca, hắn có hai con ngự thú, nhìn qua thì có chút giống với song đao lưu trong truyền thuyết.
Thanh niên đầu húi cua nghiêm túc nói.
- Song đao lưu bình thường đều rất lợi hại.
- Ông đây đã bảo mày ít xem Anime rồi mà. Nào có song đao lưu gì đó chứ, hắn chính là có hai con ngự thú!
Thanh niên áo jacket đỏ tức giận,
- Hắc Bạo Viên, xông lên!
Một đầu Hắc Bạo Viên có thể trạng hùng tráng âm trầm đứng sau lưng hắn chậm rãi bước ra.
Lại là Hắc Bạo Viên, hắn còn nhớ Hải Lam Vũ cùng lớp ban đầu cũng có một đầu Hắc Bạo Viên.
Cũng không biết có cái gì hấp dẫn, có lẽ mấy thanh niên này đều cảm thấy Hắc Bạo Viên rất uy vũ.
Hai chân nó đứng vững trên mặt đất, sau đó rút ra một chiếc côn sắt dài ba mét từ phía sau lưng.
Lại còn mua trang bị cho ngự thú!
Cao Bằng kinh ngạc.
Lần thứ nhất hắn trông thấy có ngự thú mang theo trang bị, không phải là không thể mang, chỉ là đối với phần lớn ngự thú thì những bộ phận cơ thể của chúng chính là đại sát khí mạnh nhất, không yếu hơn so với sắt thép.
Đầu Hắc Bạo Viên này đứng thẳng người lên, hai cánh tay tráng kiện múa trường côn trong tay, múa ra uy thế hừng hực.
Nơi này là trong thành phố, dù cho mấy người bọn hắn to gan cũng không dám giết người ở đây. Thế giới hôm nay mặc dù rất khủng bố, nhưng pháp luật cơ bản vẫn phải có, nếu không thì xã hội đã sớm lộn xộn.
Mặc dù rất gian nan, nhưng mà liên minh vẫn tận lực duy trì sự ổn định của thế giới loài người như cũ.
Cao Bằng cũng rất đồng ý với cục diện hòa bình của thế giới. Bởi vì chỉ có cục diện ổn định mới có thể để cho hắn mỗi ngày sau khi tan học an an ổn ổn nằm ngủ ở nhà, mới có thể để hắn đi đến quán cà phê dưới lầu gọi một ly cà phê rồi ngồi cả buổi trưa, mới có thể để cho hắn mỗi ngày hưu nhàn xem các loại tiết mục giải trí, ngẫu nhiên tâm tình tốt thì chơi chút trò chơi, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã.
Con người, chung quy là động vật quần cư.
- A Ngốc, giáo huấn con khỉ nhỏ này một chút là được.
Cao Bằng phân phó. Hắn còn không đến mức chỉ vì người khác mắng hắn một câu, nguýt hắn một cái liền giết cả nhà người ta. Chủ yếu nhất là mấy người này không có chút lực uy hiếp nào với hắn.
Hắc Bạo Viên thả người nhảy lên, giơ cao trường côn trong tay, một chiêu Lực Phách Hoa Sơn hung hăng đánh về phía A Ngốc.
A Ngốc trầm mặc giơ tay phải lên, một côn này phảng phất giống như đang diễn thử, trực tiếp rơi vào trong lòng bàn tay A Ngốc.
Cánh tay không chút mảy may rung động.
Hắc Bạo Viên phẫn nộ nhe răng trợn mắt, quán chú khí lực toàn thân vào cây gậy trong tay, nhưng mà cây gậy vẫn bất động như cũ, phảng phất phù du lay cây.
Sau một khắc, đầu Hắc Bạo Viên này bay lên, cổ đã bị A Ngốc nắm lấy, nhấc lên cao.
Thể tích hai con quái vật loại vượn lúc này tựa như người lớn và trẻ con.
Hắc Bạo Viên không ngừng giãy dụa, có thể là do vóc dáng tương đối nhỏ, nó dùng hết toàn lực cũng không thể đá trúng A Ngốc, nhìn qua có chút buồn cười.
Tay phải A Ngốc dùng sức kéo một cái liền cướp được côn sắt trong tay Hắc Bạo Viên, sau đó vứt bỏ.
Cây gậy rơi trên mặt đất lăn vài vòng, chậm rãi trượt về một góc xó xỉnh trong ngõ nhỏ.
Đưa tay phải ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hắc Bạo Viên, phảng phất một phụ thân đang giáo dục hài tử không nghe lời của chính mình.
Hắc Bạo Viên rất tức giận, còn muốn cắn tay phải của A Ngốc.
- Bốp!
Hung hăng quất một bạt tai vào trên mặt Hắc Bạo Viên, vẻ mặt A Ngốc rất bình tĩnh,
- Bốp!
Lại là một bạt tai nữa.
Má phải của Hắc Bạo Viên nhanh chóng sưng vù giống như một chiếc màn thầu.
Hắc Bạo Viên mộng.
A Ngốc vỗ vỗ đầu Hắc Bạo Viên. Lần này Hắc Bạo Viên không phản kháng lại, e ngại nhìn vào A Ngốc, dưới đáy mắt còn ẩn chứa nước mắt.
A Ngốc hài lòng gật đầu, như thế mới nghe lời.
Đặt Hắc Bạo Viên trên mặt đất, cái đuôi phía sau mông Hắc Bạo Viên kẹp chặt ở giữa hai chân, ngay cả câu ngoan thoại cũng không dám nói mà trực tiếp xoay người bỏ chạy. Khi chạy trốn đến sau lưng chủ nhân của chính mình thì run lẩy bẩy, phảng phất như một tiểu tức phụ đang chịu ủy khuất.
Thanh niên áo jacket đỏ ngốc trệ, cái đại tinh tinh nhà ngươi sao lại giống tiểu tức phụ bị khinh bỉ, ngồi xổm ở đằng sau ta như thế?
Không phải là ngươi phải bảo hộ ta sao?
Ba ngự thú khác không có tiến lên, bên trong bọn nó Hắc Bạo Viên có sức chiến đấu mạnh nhất, nhưng nó lại không có chút sức phản kháng nào đã bị chà đạp một cách triệt để. Như thế thì bọn họ lấy đâu ra dũng khí để tiếp tục phái ngự thú nhà mình đi ra chịu chết.
Lúc này, thanh niên áo jacket đỏ cảm giác chân của mình có chút nhũn ra, cố gượng cười hai tiếng. Có câu nói rất hay, đại trượng phu co được dãn được, bây giờ mà chịu thua thì tuyệt đối không phải chuyện mất mặt gì.
Hắn đang chuẩn bị mở miệng thì đã nhìn thấy Cao Bằng mang theo A Ngốc và Đại Tử đi qua bên người hắn, dần dần từng bước đi xa.
Sửng sốt một chút, suy nghĩ bị khinh thị mọc ra trong đáy lòng giống như cỏ dại lan tràn. Sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, cuối cùng hóa thành một nụ cười khổ.
Có lẽ xưa nay đối phương cũng không coi hắn là chuyện to tát gì, tất cả đều là do chính mình tự mình đa tình.
Cuối cùng tựa hồ đã nghĩ thông suốt cái gì, thanh niên áo jacket đỏ yên lặng quay người an ủi Hắc Bạo Viên của mình,
- Đừng khóc, chờ đến buổi tối sẽ dẫn ngươi đi ăn đùi gà nướng.
Hắc Bạo Viên đang ủy khuất đột nhiên sững sờ, thận trọng nhìn chủ nhân của chính mình. Trước kia khi mình làm gì đó không được tốt thì chủ nhân đều sẽ rất tức giận, sau đó không cho nó ăn cơm tối. Nhưng mà, hôm nay chủ nhân có phải đã uống lộn thuốc hay không?
Thanh niên áo jacket đỏ đã suy nghĩ thông suốt, ghen ghét, phẫn nộ đều không có ích lợi gì. Những tâm tình này sẽ chỉ làm hắn không ngừng lãng phí thời gian, chênh lệch với địch nhân sẽ càng lúc càng lớn.
Điều duy nhất hắn có thể làm chính là quy hoạch huấn luyện ngự thú của chính mình, để cho ngự thú của mình càng ngày càng cường đại. Như vậy mới có thể có một ngày lấy một loại góc độ khác, kiêu ngạo đứng ở trước mặt người kia.
- Lão đại, buổi tối chúng ta đến quán bar chơi đi.
Tóc húi cua mở miệng đề nghị.
- Các người đi đi, ban đêm tôi còn có việc nên không đi được.
Thanh niên áo jacket đỏ cười lắc đầu rồi khéo léo từ chối.
. . .
- Cao Bằng, có một việc lớn của chính phủ cần đến cậu? Ban thưởng năm trăm điểm tín dụng cộng thêm một viên tinh hạch quái vật cấp Thủ Lĩnh hệ Lôi.
Cao Bằng kết nối điện thoại. Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nói đơn giản trực tiếp của Trần hội trưởng. Hắn biết yêu thích của tên tiểu tử Cao Bằng này.
Nếu như nói trên thế giới này còn có đồ vật gì có thể che đậy hai mắt hắn, thì đó chính là tiền.
Cao Bằng sửng sốt, năm trăm điểm tín dụng, nếu chuyển đổi thành tiền liên minh thì chính là hơn năm trăm vạn, cái này cũng không phải là một con số nhỏ. Tăng thêm tinh hạch của quái vật cấp Thủ Lĩnh, giá thị trường chí ít cũng phải mấy trăm vạn tiền liên minh.
- Trần hội trưởng, tôi là một thành viên trong quần chúng nhân dân, có thể làm việc vì chính phủ là trách nhiệm của mỗi công dân chúng tôi.
Cao Bằng nghiêm sắc mặt nói.
----------------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com