- Có giác ngộ, khoản tiền kia sẽ không cho nữa.
Đầu điện thoại bên kia là tiếng cười cởi mở của Trần hội trưởng.
Cao Bằng sững sờ.
- Ha ha, nói đùa thôi! Tham tiền như cậu thì nên đến đây sớm một chút đi, cậu hẳn đã huấn luyện xong rồi chứ.
Trần hội trưởng nói.
Cao Bằng luôn cảm thấy tin tức của Trần hội trưởng cũng quá linh thông rồi. Vì sao mỗi lần huấn luyện của mình kết thúc thì Trần hội trưởng sẽ gọi điện thoại tới giống như mưa đến đúng lúc.
Trong đầu hắn, hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
Bởi vì hôm nay huấn luyện dã ngoại kết thúc sớm, cho nên lúc hắn về nhà thì thời gian vẫn còn sớm.
Nghỉ ngơi một hồi, an bài tốt cho mấy đầu ngự thú trong nhà, sau đó mang theo A Ban xuống nhà. Mấy ngày gần nhất đều là hai đầu ngự thú A Ban và A Ngốc thay phiên "Trực ban", chỗ đậu xe dưới hầm không lớn, đồng thời chứa hai con ngự thú thì có chút chen chúc, cho nên Cao Bằng dứt khoát xây dựng chế độ luân phiên.
Hôm nay là A Ban, ngày mai là A Ngốc, ai cũng có phần.
Cao Bằng gọi xe đi đến Hiệp hội Dục thú sư. Có một lần kinh nghiệm lúc trước, em gái tiếp tân đã rất quen thuộc Cao Bằng, mang theo nụ cười dẫn đường.
Theo thông đạo đi lên phía trước, vẫn là phòng thí nghiệm dưới mặt đất kia.
Trần hội trưởng thấy Cao Bằng tới thì nhanh chân tiến lên,
- Cậu tới rồi à? Nhanh đến xem thử.
Trong lồng giam bằng thủy tinh ở phòng thí nghiệm dưới mặt đất có giam giữ mấy con giun to mọng. Đó chính là Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn, một loại giun to lớn đột nhiên xuất hiện ở trong sơn cốc.
Mấy con giun to lớn này uể oải nằm ở trong lồng kính, thỉnh thoảng nhúc nhích một chút để biểu thị mình còn sống.
Cao Bằng đột nhiên cảm thấy sự tình gần nhất vẫn rất nhiều. . .
Đầu tiên là Hôi Ma Chu, ngay sau đó là bầy Khô Diệp Hoàng ở phía bắc, bây giờ lại có Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn.
- Không có việc gì, quen thuộc là được, kỳ thật công việc của Hiệp hội Dục thú sư chúng ta có một phần rất lớn chính là hiệp trợ chính phủ nghiên cứu nhược điểm của những quái vật này, từ đó tìm ra phương pháp khắc chế chúng.
Trần hội trưởng cười cười.
Cao Bằng quan sát nhân viên thí nghiệm đang bận rộn,
- Vẫn luôn bận rộn như vậy sao?
- Cậu sẽ không cho rằng những phiền toái này trong khoảng thời gian gần đây mới có chứ?
Trần hội trưởng nhìn ra nghi hoặc trong mắt của Cao Bằng, không nhịn được cười rộ lên.
- Những phiền toái này vẫn luôn tồn tại, quái vật xưa nay đều không an phận, bọn chúng sẽ không bất động ở một nơi nào đó giống như trong trò chơi.
Mặc dù phần lớn quái vật đều có phạm vi lãnh địa cố định, nhưng vẫn có một số quái vật có tính lưu động cao, thường xuyên tạo thành khốn nhiễu cho căn cứ.
Có đôi khi một số quái vật sau khi tranh đoạt lãnh địa thất bại cũng sẽ chạy trốn ra ngoài, tìm kiếm lãnh địa mới. Lúc này rất có thể sẽ phát sinh xung đột với căn cứ của nhân loại, giống như mấy đầu Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn này.
Trần hội trưởng ngồi xổm bên ngoài lồng kính, quan sát Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn bên trong.
Tựa hồ đã phát giác được khí tức của huyết nhục tươi mới, Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn một mực lẳng lặng nằm ở trong lồng đột nhiên giương đầu lên, sau đó đưa đầu đến gần vách của lồng kính, trên đỉnh chóp đột nhiên mở ra, lộ ra giác hút giống như cánh hoa cúc, không ngừng mò mẫm vào vách lồng, lưu lại từng đoàn từng đoàn chất lỏng màu vàng nhạt trên vách lồng kính.
- Nguyên bản lũ Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn này sinh hoạt tại sa mạc Đại Lệ, nằm cách hơn một trăm cây số ở phía đông bắc của thành phố Trường An. Bởi vì tai biến phát sinh nên diện tích bề mặt trái đất khuếch trương, dẫn đến khoảng cách giữa sa mạc Đại Lệ và thành phố Trường An trở nên càng xa hơn, hiện tại ước chừng hơn hai trăm cây số. Mấy đầu Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn này là một loại sinh vật có tính lãnh địa tương đối mạnh, dưới tình huống bình thường sẽ không dễ dàng rời khỏi lãnh địa của mình.
Trần hội trưởng thở dài,
- Xem ra hẳn là sa mạc Đại Lệ đã xuất hiện quái vật kiểu mới cường đại nào đó, đánh đuổi Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn đi.
Trần hội trưởng nói xong liền đứng dậy, nói với một thí nghiệm viên:
- Tiểu Vương, kết quả tính kháng muối của Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn đã có chưa?
- Lão sư, kết quả tính kháng muối đã có. Tính kháng muối của Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn cao hơn nhiều so với con giun bình thường, nếu muốn dựa vào loại vật chất như muối để làm nó mất nước thì rất khó.
Thí nghiệm viên tên là Tiểu Vương nói với Trần hội trưởng.
Cao Bằng nhìn cả phòng thí nghiệm đang bận rộn, đột nhiên có chút trầm mặc.
Nào có năm tháng bình yên, tất cả đều do có người gánh chịu thay ngươi, thế giới này xưa nay cũng không phải ngăn nắp xinh đẹp như mặt ngoài của nó.
Ngoại giới thậm chí có không ít người cho rằng đây là cơ hội quật khởi của nhân loại. Tất cả bởi vì hòa bình, thế cục tương đối ổn định đã khiến cho bọn họ nảy sinh loại ảo giác này.
Thậm chí ngay cả Cao Bằng cũng thừa nhận, lúc trước hắn đã từng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, tất cả cũng là do có người đang âm thầm kính dâng thôi.
- Bên ngoài có dụng cụ thí nghiệm gì thì nơi này cơ bản đều có. Nếu còn thiếu gì thì trực tiếp nói với tôi, trong lồng có mấy đầu Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn, cậu tùy ý chọn một con để làm tài liệu thí nghiệm cho mình đi.
Lúc này, Trần hội trưởng đi tới nói với Cao Bằng.
Cao Bằng nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa, lấy ra công cụ tương ứng từ trên bàn thí nghiệm rồi đeo lên. Lúc mang bao tay vào thì Cao Bằng đột nhiên hỏi một câu,
- Trần hội trưởng, vì sao. . . Ừ. . . Ông lại chiếu cố tôi như thế?
Nghi hoặc này đã xuất hiện rất lâu ở trong lòng Cao Bằng.
Hắn tự nhận là bản thân mình cũng không có mị lực lớn như thế.
- Nào có cái gì là chiếu cố với không chiếu cố, cậu rất có thiên phú, cho nên tôi mới chú ý đến cậu. Mặc dù có chút thực tế, nhưng mà con đường dục thú sư của chúng coi trọng nhất chính là thiên phú.
Trần hội trưởng cười cười.
- Tôi biết với loại tuổi tác thiếu niên như cậu thì hay thích nghĩ lung tung, dục thú sư coi trọng thiên phú hơn bất kỳ nghề nghiệp nào. Dù sao trên con đường này, chúng ta đều phải dùng thiên phú để tìm tòi mà. . .
Lúc này truyền đến âm thanh vận chuyển của thang máy, thang máy lắp đặt ở phòng thí nghiệm dưới đất kêu đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, một người đi ra từ bên trong.
Cao Bằng kinh ngạc phát hiện người này hắn thế mà lại nhận thức, đó chính là tổng huấn luyện viên Trần.
Tổng huấn luyện viên Trần nhanh chân bước đến, lấy ra từ trong túi quần một chiếc USB giao cho Trần hội trưởng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, chần chừ một lúc rồi nói,
- Kết quả thí nghiệm mọi người nhanh chóng làm xong đi, đồ vật xuất hiện ở sa mạc Đại Lệ bên kia. . . Có chút không tốt lắm.
Tổng huấn luyện viên Trần, Trần hội trưởng. . .
Ánh mắt Cao Bằng di động qua lại giữa hai người bọn họ, lúc này hắn mới phát hiện hình dáng hai người có bốn năm phần tương tự, chỉ là tổng huấn luyện viên Trần nhìn qua trẻ tuổi một chút.
Tổng huấn luyện viên Trần quay đầu, ánh mắt dừng lại ở trên người Cao Bằng một chút, tựa hồ đã nhận ra hắn.
Nhẹ nhàng gật đầu với Cao Bằng,
- Cố lên.
Khi nói xong thì quay người rời đi.
Mặc dù ở trong mắt Cao Bằng đã trực tiếp xuất hiện nhược điểm của Sa Đà Mạn Thực Khâu Nhân Dẫn, nhưng hắn cũng không thể làm một lần là xong. Loại chuyện này cần phải chú ý đến quá trình, Cao Bằng cũng đang cố gắng rèn luyện độ thuần thục trong thao tác với dụng cụ của mình.
Trong quá trình thí nghiệm, Cao Bằng mở miệng hỏi,
- Hội trưởng, ngài biết vì sao trái đất biến lớn, nhưng thành phố lại không bị vỡ ra không? Dựa theo đạo lý thì khi diện tích biến lớn, kiến trúc trên cơ sở đó hẳn cũng sẽ sụp đổ hơn phân nửa. Hơn nữa khi thể tích trái đất biến lớn, lực hút hoặc là trọng lực hẳn sẽ trở nên càng lớn hơn, nhưng mà tôi lại không cảm thấy chút biến hóa thực chất nào, chuyện này có chút không khoa học?
Trong sách giáo khoa cũng không có nói đến mấy thứ này.
- Cậu đang chất vấn tôi sao.
Trần hội trưởng cười to,
- Nói thật, tôi cũng không biết. Dù sao thế giới cũng đã biến thành bộ dáng này, cậu còn nói đến khoa học sao? Nhưng mà, đối với vấn đề thứ nhất của cậu thì lại có một cách nói.
--------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com