A Ngốc chậm rãi quay đầu, xương cột sống cứng ngắc vang lên tiếng rắc rắc.
Mỗi khi quay đầu lại một chút thì xương cốt lại phát ra âm thanh như tiếng pháo nổ vang.
Linh hồn hỏa diễm trong mắt A Ngốc vốn đang lặng lẽ thiêu đốt bỗng nhiên ngưng kết lại.
Lúc này, thế giới cũng vì đó mà đứng im.
A Ngốc giống như tên của nó, ngơ ngác quay đầu, nhìn về phía sau lưng.
Linh hồn hỏa diễm trong hốc mắt A Ngốc đột nhiên co rụt lại, sau đó một khắc lại đột nhiên nở rộ.
Lửa nóng hừng hực tràn ngập trong hốc mắt, Huyết Ti Tâm điên cuồng đập mạnh, phảng phất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Rống! ! !
Tiếng gào thét điên cuồng vang vọng trong rừng rậm.
A Ngốc quay người, chân phải dẫm mạnh lên đất, làm bốc lên một mảng lớn đất cát và lá cây bay đầy trời.
Lá khô đang lơ lửng trên không lại bị một đạo hắc ảnh phá nát. Lá bay đầy trời bị kình phong cuồng bạo thổi trúng liền hơi dừng lại, sau đó bay tứ tán ra bốn phương tám hướng.
Mỗi một bước của A Ngốc đều phóng ra bảy tám mét, xương cốt cường tráng hữu lực phảng phất một chiếc xe việt dã đang gào thét trên hoang nguyên.
Không có việc gì, không có việc gì!
Lồng ngực A Ngốc giống như một cái ống bễ đang gào thét.
. . .
Đây là một tiểu đội săn quái cỡ nhỏ.
Võ trang đầy đủ, mang theo mũ giáp, cầm trong tay súng săn.
Bên cạnh bọn họ có ngự thú tráng kiện đang chạy nhanh trong rừng rậm, những ngự thú này phần lớn là loài chó. Loài chó có được khứu giác hết sức linh mẫn, cùng với sự cơ động linh hoạt và độ trung thành rất cao, chúng là một trong những loại sủng vật thường thấy nhất.
Mặc dù sau tai biến khu Hoa Hạ vẫn giữ quy định quản lý súng ống như cũ, nhưng mà cường độ cũng không được như trước tai biến.
Chỉ cần phí chút tâm tư, đồng thời có phương pháp, sẽ có thể lấy được một vài loại súng săn cơ bản.
- Lý ca, tại sao chúng ta phải phí công sức đi bắt mấy con Hồng Thủy Viên, chúng cũng không phải loại quái vật chân quý gì.
Một đại hán cường tráng khôi ngô trong đội lạnh giọng hỏi.
Lý ca là là đội trưởng của tiểu đội săn quái này, trong lúc tay nạp đạn vào súng, Lý ca cũng nhàn nhạt nói:
- Ngự thú của Chu tiểu thư Chu gia gần nhất thích ăn trái tim của Hồng Thủy Viên, cho nên bọn họ ra giá cao thu mua trái tim của chúng. Ở trên thị trường giá tiền trái tim của Hồng Thủy viên đã tăng lên gấp ba.
Chu gia!
Tráng hán lên tiếng đầu tiên rụt cổ lại, đáy mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ.
Thành phố Lợi Châu là một căn cứ cỡ nhỏ, thế lực có tên tuổi trong thành cũng không nhiều lắm, Chu gia chính là một trong số đó.
Nhưng mấy thứ này cũng không có quan hệ gì với bọn hắn, bọn họ chỉ biết là, giá cả gấp ba!
Trách không được Lý ca muốn dẫn bọn họ đi săn giết Hồng Thủy Viên. Lúc này mấy con Hồng Thủy Viên trong mắt hắn không phải là khỉ, mà là từng cái túi tiền di động.
Kế hoạch ban đầu là tập kích cho Hồng Thủy Viên không kịp phản ứng.
Mặc dù quái vật cấp Tinh Anh trở lên có được sức phòng ngự nhất định với súng ống, quái vật cấp Thủ Lĩnh thì đã miễn dịch hoàn toàn với súng ống bình thường.
Nhưng mà đối với những loại quái vật cấp Bình Thường thì súng ống vẫn hết sức nguy hiểm. Tựa như các loại mãnh thú sài lang hổ báo có thể đồ sát bình dân, nhưng nếu bắn vào chỗ yếu hại thì vẫn săn giết được chúng như bình thường.
Lý ca nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía có một con vượn cái đang chạy trốn, da lông mềm mại, tỏa sáng bóng loáng. Nhìn qua là biết trái tim sẽ không tệ, khẳng định có thể bán một cái giá tốt.
Nâng súng lên, nhắm chuẩn vào đầu:
- Ầm!
Phát súng này lại rơi vào khoảng không, điểm đạn rơi cách xa con vượn khoảng năm sáu mét.
Lý ca lại giơ súng lên một lần nữa, híp mắt lại, đầu nòng theo con vượn cái di động mà di chuyển theo.
Hắn đã coi lần săn giết này như trò chơi.
Một đám quái vật chỉ có cấp Bình Thường, hơn nữa nơi này là lưu vực trung bộ Hồng Sa Hà, gần như không có khả năng gặp phải quái vật lợi hại, căn bản không cần lo lắng sẽ gặp phải ——
Đột nhiên trong rừng cây sau lưng vang lên tiếng xao động kịch liệt, mơ hồ còn truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Hơn nữa nhìn động tĩnh này thì thể tích quái vật tuyệt đối sẽ không nhỏ, chắc hẳn bị tiếng súng hấp dẫn tới.
Sắc mặt Lý ca biến thành ngưng trọng.
Hắn phất tay ra hiệu cho ngự thú Thiết Bối Thương Lang đang nằm bên cạnh, ra hiệu để nó đi ngăn cản quái vật đang lao đến sau lưng.
Đồng thời Lý ca thu hồi cây súng trên tay rồi đeo lại trên lưng, trực tiếp quay người chạy về phía một cây đại thụ gần đó. Dáng người mạnh mẽ, chỉ hai ba bước đã leo lên thân cây.
Quái vật bình thường sẽ không thể leo cây, hơn nữa trên cây có rất nhiều lá cây, tính bí mật rất mạnh. Lý ca lặng lẽ thò đầu ra, cảnh giác nhìn về phía Thiết Bối Thương Lang chạy đi.
Đột nhiên từ bên trong huyết khế hắn cảm giác được một luồng khí tức khiến cho Thiết Bối Thương Lang cực độ sợ hãi, ngay sau đó hắn liền mất đi liên hệ với Thiết Bối Thương Lang.
Con mắt Lý ca đột nhiên co rụt lại, tranh thủ thời gian leo lên cao hơn.
Mấy người có kinh nghiệm trong tiểu đội cũng ngay lập tức leo lên đại thụ bên cạnh.
Ở đây đều là những thợ săn có mấy năm kinh nghiệm, biết lúc nào nên làm cái gì, tuyệt đối sẽ không bởi vì tham lam con mồi mà mạo hiểm. Bởi vì người tham lam cuối cùng đều sẽ chết.
Một đạo hắc ảnh từ vị trí Thiết Bối Thương Lang biến mất bay ra ngoài, ở giữa không trung vạch ra đường vòng cung, vững vàng rơi xuống đất.
Bành.
Rơi trên mặt đất, bốc lên một mảng lá cây lớn, cuối cùng vững vàng rơi vào bên dưới cái cây của Lý đội trưởng.
Thiết Bối Thương Lang bị đánh gãy tứ chi, cái đầu thì bị vặn một trăm tám mươi độ về phía sau. Mắt sói mở to, gắt gao nhìn chằm chằm Lý đội trưởng đang ở trên cây, đầu lưỡi dựng thẳng đứng, từ bên mép chảy ra từng tia máu.
Tựa như một bao tải rách, ở những vị trí khớp nối còn có xương trắng lòi hẳn ra ngoài, từ bên trong liên tục không ngừng chảy ra máu tươi.
Bầu không khí trong rừng cây đột nhiên ngưng đọng.
Thiết Bối Thương Lang này chính là ngự thú mạnh nhất nhì trong số ngự thú của bọn họ, coi như trong số những quái vật cấp Tinh Anh cũng thuộc hạng đứng đầu.
Nhưng nhìn bộ dạng hết sức thê thảm của Thiết Bối Thương Lang, mọi người trốn ở trên cây cũng cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Một thân thể khôi ngô xé mở bụi cây, trái tim cường tráng vang lên tiếng đập nặng nề, giống như tiếng trống đập nện vào trong lòng mọi người.
Khi nhìn rõ bộ dáng của A Ngốc, mọi người trốn trên cây cũng cảm thấy mộng bức. Từ lúc nào ở Lợi Châu này cũng có quái vật hệ Vong Linh.
Nhưng khí tức cường đại của A Ngốc lại không thể nào giả được, đây là quái vật cấp Thủ Lĩnh!
Mọi người đồng loạt kêu khổ trong lòng, làm sao vận khí lại đen đủi như vậy, thế mà lại gặp phải quái vật cấp Thủ Lĩnh.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện con quái vật này không phát hiện ra mình, hoặc là con quái vật này sẽ không biết trèo cây.
A Ngốc ngắm nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng về một phía, toàn bộ quá trình trầm mặc không nói.
Nó không nói lời nào, người trên cây cũng không dám nói chuyện, đám ngự thú ở dưới lại càng không dám lên tiếng.
Một đầu khỉ cái nhỏ đang run lẩy bẩy nhìn A Ngốc đang tiến lại gần, trong mắt tràn đầy ánh sáng, trên cánh tay con khỉ cái nhỏ có một vết trầy rách da.
Tựa hồ ngửi được cái gì, khỉ cái nhỏ nghi ngờ nghiêng đầu dò xét A Ngốc, cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng.
A Ngốc cúi người bế khỉ cái nhỏ lên, nhẹ nhàng đặt ở trên vai của mình.
Một vài con Hồng Thủy Viên phát ra tiếng rống phẫn nộ, muốn xông lên cứu con khỉ cái nhỏ.
- Rống!
A Ngốc gào nhẹ một tiếng.
Tất cả Hồng Thủy viên đang xông lên cũng dừng bước lại, hoảng sợ, nghi hoặc, không dám tin nhìn về phía A Ngốc.
Chân trước cường tráng của A Ban xé nát lùm cây nhảy vào khu đất trống, Cao Bằng ngồi ngay ngắn ở trên lưng A Ban.
Cảm giác được khí tức của cấp thủ lĩnh trên người A Ban, sắc mặt những người trên cây cũng xám trắng, ngay sau đó khi nhìn thấy Cao Bằng đang ngồi trên lưng A Ban, lại lập tức bốc lên khát vọng cầu sinh!
- Đại ca cứu mạng.
Trên cây, Lý đội trưởng không ngừng nháy mắt ra hiệu với Cao Bằng, khổ sở cầu xin.
----------------------
Dịch: B
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com